Lâm Y không phải là người tính toán như thần gì, nhưng lúc nói ra suy luận của bản thân, nàng vẫn rất tự tin.
Dù sao, nàng là người tham gia toàn bộ cuộc thảo luận, rõ ràng từ đầu tới cuối hoàn toàn không có bao nhiêu người bàn bạc muốn chia thành hai nhóm khởi hành. Đó chỉ là do lão Hồ và hai người bên cửa sổ kia xì xào bàn tán rồi tự ý quyết định. Mà Cố Tùng Kiện là người lén lút kêu người khác đến bên cửa sổ thì thầm. Nỗi lòng lớn nhất mà khó nói ra nhất của người này hiện giờ, chính là người bố nhập viện chưa biết sống chết kia.
Suy luận này càng thêm chắc chắn sau khi phân chia nhóm thứ hai. Nhóm thứ hai ở lại dĩ nhiên là người có năng lực mạnh, đồng thời còn có giao tình thâm hậu với Cố ba, bằng lòng giúp Cố Tùng Kiện mạo hiểm thăm dò.
Lâm Y không quan tâm Cố ba Cố Tùng Kiện gì cả, nhưng nàng quan tâm một người tham gia khác. Hy vọng mà mình gắng sức nắm chặt, đương nhiên không thể dễ dàng buông tay.
Thế nhưng, có lẽ do quá ngạc nhiên không biết nên trả lời thế nào, khi nàng đứng ở hành lang u ám khó ngửi mà hỏi một câu như vậy, mấy người trên cầu thang không ai trực tiếp trả lời nàng, chỉ có một người sau khi sửng sốt, lại dẫn đầu lặng lẽ xuống lầu đi qua.
- Em sao vậy... Bị thương rồi?
Câu đầu tiên Diệp Nghi Thiển mở miệng là như vậy. Giọng cô không lớn, hơi hơi nhíu mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-sat/3556692/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.