Editor: Maruru
****
Tô Ngạn dừng lại trước mặt Dịch Yên.
Trên người Dịch Yên còn đang mặc đồng phục giải phẫu. Còn chưa kịp ngẩng đầu, Tô Ngạn đã cúi người, kề sát bên tai cô.
Cả người Dịch Yên bỗng cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại tới nay, hai người cách nhau gần như thế. Gần đến nỗi, cô có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên áo sơmi của anh.
Tô Ngạn đang kề sát bên tai cô bỗng mở miệng: "Mắt đỏ lên rồi kìa."
Anh thức cả đêm, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn.
Dịch Yên ngẩn ngơ, giác quan lập tức quay trở lại, lúc này mới phát hiện mũi mình đã hơi cay cay.
Trong lời nói Tô Ngạn có ý châm biếm, Dịch Yên vừa nghe đã biết, theo bản năng lùi ra sau một bước.
Tô Ngạn thấy cô ở trong tư thế phòng bị, đứng thẳng người, cúi đầu lạnh lùng chăm chú nhìn cô: "Lại muốn chơi tôi sao?"
Khóc cho anh nhìn, làm anh đau lòng, cho phép cô tới gần, sau đó lại bị cô vứt bỏ lần nữa.
Nhiều năm trôi qua, đây là Tô Ngạn lần đầu tiên nhắc tới chuyện cũ với cô.
Lòng Dịch Yên đau đớn: "Tô Ngạn... Em ở trong mắt anh, chính là như vậy sao?"
Mắt Tô Ngạn không hề dậy sóng, thứ cảm xúc mất khống chế vừa rồi đã bị kìm hãm.
Anh không nói chuyện, cứ như vậy nhìn cô.
Một lúc sau, Dịch Yên mới thấy anh mấp máy môi, phát ra một chữ cay nghiệt: "Đúng."
Hô hấp Dịch Yên ngưng trệ, chưa kịp hoàn hồn, Tô Ngạn trước mặt đã đứng thẳng dậy, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-o-trong-long-anh/270213/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.