'Khi bức tranh đã hoàn toàn hóa bụi, Sao lại đào một cái hố rồi vùi hết tro của nó vào đấy và lấp đất lại. Xong việc, em ngồi lặng nhìn 'nấm mộ' của bức tranh thêm một lúc lâu. Môi nở nụ thanh thản.
Thế là hết, em đã tống tiễn xong mối tình đầu đầy day dứt khổ sở. Giờ thì em chỉ nhìn về tương lai thôi! Một tương lai vô cùng tươi sáng đang đón chào em.'
-o-
Trong thời gian em ở đây nghiên cứu thì Nùng Tậu cũng rất thong dong. Chàng thường là luyện võ, khi thì la cà nơi này nơi kia, lúc nghỉ ngơi trên nhành cây, khi ngủ trưa bên bờ suối, bình thản tận hưởng tháng ngày. Sao không hiểu vì cớ gì chàng lại không thích nán lại Mai Viện hay Cổ Loa. Nùng Tậu không hẳn là người thích rong chơi, chàng thật ra cũng có thể yên yên ổn ổn ở một chốn đấy chứ? Thế rồi Sao vỡ lẽ, hóa ra Nùng Tậu không chịu được sự ngột ngạt. Sở dĩ chàng ta có thể ở đây lâu đến vậy là vì, nơi này gần gũi với thiên nhiên.
Nùng Tậu là một con người tự do tự tại, chàng hoang dã như một con ngựa bất kham. Nơi mà chàng muốn sống là một bầu trời tự do quảng đại, với mây trắng, với rừng ngàn và tiếng suối reo. Nùng Tậu ghét bị nhốt trong bốn bức tường, điều đó khiến dòng máu thợ săn chảy trong cơ thể chàng đông cứng lại. Chàng muốn mỗi ngày đều được tung hoành như cánh chim cắt chim bằng, được tận hưởng sự nóng bỏng của hơi thở cháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/2615420/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.