'Mai Lang Vương sững lại, sau đó vui mừng bật cười. Sao nghe tiếng cười trầm thấp quen thuộc vang bên tai, lòng chợt trở nên yên bình vô cùng. Chàng vòng tay kéo em vào lòng và gần như muốn khảm em vào người chàng, đáp - Ừm, em nói đúng. Ngày mai ta mang lễ đến ngay.'
-o-
- Vương! - Sao kêu lên.
- Giữ im lặng. Ta mệt lắm, ta muốn ngủ. - Chàng hạ lệnh.
Sao im bặt, em không biết làm sao để lay chuyển chàng, trông chàng rất dứt khoát và quyết liệt. Suy nghĩ một chút, em chầm chậm bò đến và thả lên má chàng một nụ hôn. Mai Lang Vương vừa cảm thấy em đến gần, sau đó là mùi hương dìu dịu thoảng đến, sau đó là một cánh hoa mềm mại chạm lên da, chàng lập tức mở lớn mắt, tâm trí bừng tỉnh.
- Sao… - Chàng quay lại, nhìn em chăm chăm, sắc mặt vẫn chưa thôi kinh ngạc.
Sao quay đi, dường như vẫn cảm thấy rất xấu hổ, em lại dùng tay áo che ngang má, bối rối thương lượng - Thơm má ngài một cái, ngài phải cho em đi đến hồ Độn cùng.
Một tràng cười thư thái vang lên, khiến Sao càng xấu hổ lúng túng hơn. Mai Lang Vương nằm nghiêng, chóng tay đỡ đầu, cười mỉm ý vị. Em ấy nghĩ rằng chàng sẽ vì một cái thơm má mà cho em đi cùng như lúc đến hồ Bướng chăng?
- Không, cho dù em có hôn ta đi nữa thì ta cũng không cho em đi đâu. - Chàng dứt khoát nói.
- Tại sao? - Em bấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/2615320/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.