'Lúc đi qua một vùng núi đồi chót vót, ẩn trong mây mù, tràn đầy những thửa ruộng bậc thang kì vĩ, Sao thấy Mai Lang Vương bỗng dưng rời khỏi khoang làm việc và đi ra mui thuyền, lặng lẽ nhìn xuống. Dáng vẻ của chàng thật trầm ngâm. Tà áo thêu hoa không tung bay phần phật rực rỡ như mọi khi mà đong đưa nhẹ nhàng, tựa như một nỗi nhớ quê sâu kín.'
-o-
Hôm sau khi Sao thức giấc, em đã thấy mình ở trên thuyền. Sao bật dậy, chạy vội ra khoang trước, Mai Lang Vương và Lãm đang làm việc, nghe thấy tiếng guốc liền chú ý đưa mắt đến. Sao đỏ mặt, bối rối, em không biết tại sao mình lại ở đây. Mai Lang Vương cười ý vị, vừa phê duyệt công văn vừa bảo - Em ngủ say quá gọi mãi không dậy, ta đành mang em lên thuyền thôi.
Sao bây giờ mới hiểu ra, em rối rít cảm ơn chàng rồi không ở đó làm phiền nữa mà chuẩn bị cá nhân cẩn thận rồi đến hầu Quan Lang. Nùng Tậu đang uống trà trên lầu, nhìn mây trời đăm chiêu. Quan Lang không tỏ vẻ khó chịu vì em đến hầu chậm trễ.
Hai người ngồi trên tầng lầu vừa thưởng nắng gió vừa trò chuyện cùng nhau, Nùng Tậu nói rằng chàng cứ nghĩ là lần này em sẽ không đi cùng chứ, nào ngờ lúc sắp khởi hành lại thấy tên Mai Lang Vương đó bế em trong tình trạng say ngủ lên thuyền, lúc đó em còn ôm chặt chăn, miệng thì ngáy o o. Sao nghe Quan Lang nói mà đỏ cả mặt, em biết là chi tiết 'miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/2615319/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.