'Chàng bảo nàng bướng bỉnh? Đúng vậy, nàng chính là bướng bỉnh đấy. Cả đời này chàng cũng đừng mong thoát khỏi nàng. Nàng sẽ bám chặt lấy chàng, sẽ hành hạ chàng và nó. Nàng sẽ cho chàng cảm nhận được nỗi đau khổ vì dám xem nhẹ sự cố gắng của nàng.'
-o-
- Mai Lang, tại sao ngài lại làm thế? - Sao hỏi khi chàng đặt em lên giường.
Mai Lang Vương thở dài, xoa đầu em, nhẹ đáp - Sớm muộn gì nàng ấy cũng phải nhìn thấy cảnh này thôi.
- Nhưng chẳng phải ngài không muốn chị tổn thương ư? - Sao không giấu được sự run sợ, ánh nhìn ban nãy của Đào Hoa khiến em lạnh toát người - Em với ngài tốt hơn hết không nên gần gũi thân mật trước mặt chị ấy.
Mai Lang Vương than thở - Bởi vì nàng ấy bướng bỉnh nên ta không còn cách nào khác. Ta không muốn tổn thương nàng ấy nhưng rồi nàng ấy cũng phải chấp nhận thôi.
Và chàng không nói về Đào Hoa nữa, chàng cuốn lấy tóc em và hôn lên đó, cười mỉm nhắc lại - Gặp em vào năm ngày sau.
Sao tròn xoe mắt nhìn chàng, Mai Lang Vương véo má em thật dịu dàng rồi đứng dậy rời đi.
Khi chàng ra đến cửa, đúng như dự đoán, chàng nhìn thấy Đào Hoa đợi sẵn. Mai Lang Vương cùng nàng đi đến góc vườn, nơi khuất hẳn khỏi tầm mắt Sao và trò chuyện. Đào Hoa không khóc hay dùng ánh mắt u oán nhìn chàng nữa. Nàng trách móc và nổi giận. Giọng nói không còn hiền hòa dịu dàng như thường nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/1895564/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.