'Bát bánh canh của em khiến chàng có cảm giác thân thương và gần gũi. Chàng nghe người ta nói rằng cơm do mẹ nấu là ngon nhất, chàng không có mẹ nên chẳng hiểu cảm giác đó. Tuy vậy, chàng nghĩ nó tương tự như cảm giác mà chàng nhận được lúc này.'
-o-
Khung cảnh ấy diễn ra gần nửa canh giờ thì Sao bắt đầu có biểu hiện cắn bút. Em ngưng tụ ánh nhìn vào một trang sách, vẻ mặt bế tắc, tiến thoái lưỡng nan. Mai Lang Vương liếc mắt là đã biết em đang có điều không thông tỏ rồi, dù vậy, em chẳng chịu mở miệng hỏi chàng. Sao thà cau mày ngồi đó ôm một bụng nghi vấn chứ không hề nhờ chàng giải đáp hộ.
Mai Lang Vương bi đát gượng cười, chàng chẳng biết phải làm sao với em nữa. Chàng đóng sách lại và ghé đến, chú ý giữ khoảng cách một chút để em không né tránh rồi mới hỏi - Gì hửm? Không hiểu vấn đề gì thì cứ hỏi ta. Ta không ăn thịt em đâu mà lo.
Sao chột dạ với lời trách móc đó, em rụt rè đẩy trang sách đến và hỏi chàng. Mai Lang Vương thấy em đã chịu cởi mở, lòng chàng cảm thấy khấm khá hơn một chút, nhẹ nhàng giảng giải cho em.
Hai người trò chuyện với nhau khá lâu. Sao nhận ra rằng những gì mà chàng nói còn hữu ích và sinh động hơn những điều được ghi chép trong sách nữa. Mai Lang am hiểu về thảo dược, chàng còn nắm được vị trí phân bố của từng loài thảo dược khác nhau và dược tính của chúng. Chàng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/1895563/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.