Cha đã dồn hết tâm huyết của mình vào chàng mong chàng có thể giống như mình. Vì thương cha nên chàng đã cố gắng hết mình để cha chàng có thể nở mày nở mặt với người trong trấn. Các cuộc thi trong trấn chàng luôn đứng đầu bảng, cha chàng rất hài lòng. Nghe lời cha chàng đi thi trạng nguyên, điểm rất cao và chàng đã được làm trạng nguyên. Cha chàng mới yên tâm nhắm mắt xuôi tay.
Làm được một năm, chàng bị biếm quan về quê. Mọi người trong trấn ngỡ ngàng, không biết tại sao chàng lại bị đuổi về. Có người bảo tại chàng đắc tội với thái tử nên mới ra nông nỗi này. Về quê chàng không tiếp tục kế tục học quán của cha mà chàng ngăn sân ra bán thịt heo. Bán thịt heo thôi đâu nhất thiết phải phong lưu đa tình như vậy. Cửa hàng thịt heo của chàng luôn bán chạy, bán nhanh hết nhất. Vì vẻ đẹp trời phú cho khiến bao cô thôn nữ phải si mê. Nhưng đâu ai biết chàng là đoạn tụ.
Đoạn tụ? Như vậy thì đã sao? Chàng là thật lòng thật tâm. Chàng muốn sống thật với bản chất của con người mình. Chàng thích nam nhân, như vậy có gì là không tốt? Không cần phải phụ thuộc vào ánh nhìn của người đời, chỉ cần sống theo tiếng gọi của trái tim, như vậy đã quá ổn rồi!