Trong hoa viên Giang phủ tại Khúc thành, ve kêu rả rích, tại đình nghỉ mát, hoa sen nở rộ khắp mặt hồ.
Ngọc Trúc ngồi trong đình, giàn cây leo rợp bóng xung quanh, chỉ để lọt vào vài tia nắng, quả là nơi mát mẻ lý tưởng nhất giữa ngày hè. A Lưu đứng bên cạnh, có vẻ nôn nóng không yên, ngay khi Giang Hiền Văn vội vã bước vào đình, nàng lập tức tiến lên phía trước hỏi: “Thiếu gia, đại phu nói như thế nào?”
Gần đây có vị thần y chu du tới Khúc thành, Giang Hiền văn bỏ một số tiền lớn mời thần y đến chẩn bệnh cho Ngọc Trúc, hắn cảm tạ đại phu rối rít còn tự mình cung kính tiễn thần y ra tận cửa. Giang Hiền Văn quệt mồ hôi, cười nói: “Đại phu bảo độc tố sót lại trong người Ngọc Trúc đã được trừ bỏ, tuy nói chuyện chậm hơn người thường, nhưng chỉ cần chăm chỉ tập luyện là có thể dần dần khôi phục.” A Lưu nghe vậy vui mừng khôn xiết, “Vậy thì tốt quá!”
Cả hai cùng quay ra nhìn Ngọc Trúc, y vẫn bình thản, không thấy có chút vui vẻ nào. Vẻ mặt vui mừng của Giang Hiền Văn trở nên bối rối, “Ngọc Trúc, ngươi đừng giận! Ta không phải chê cách ngươi nói chuyện…Dù nói chuyện còn chậm, cũng không sao hết.” Ngọc Trúc cười cười, lắc đầu chậm rãi nói: “Ta không giận.”
Từ khi Ngọc Trúc quay về từ quỷ môn quan, y lại mắc phải tâm bệnh, nói rất chậm. Thế nhưng A Lưu lại cảm thấy không hề gì, công tử không nói được, vậy nàng nói nhiều hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-nhuc/3229238/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.