“Không… phải!” Lăng Lăng cố gắng phát ra âm thanh từ miệng lưỡi cứng ngắc.
“Người em yêu là tôi!” Anh buông cô ra, lớn tiếng nói với cô. “Tôi không phảimột dãy số hư ảo, tôi tồn tại chân thực… Tôi mới là người em yêu nhất!”
“Không phải, không phải!” Cô khóc ngồi bật dậy, bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Giấc mơ thật đến đáng sợ! Lăng Lăng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, hai tayluồn trong mái tóc dài rối tung… Trong phòng chỉ còn chiếc chuông giósan hô đang khẽ ngân lên những tiếng cô đơn…
“Lăng Lăng, cậu lại gặp ác mộng hả?” Tiểu Úc mờ mờ mịt mịt hỏi.
“Không có gì đâu! Tớ đến phòng tự học đọc sách một lát đây.”
Ôm sách đi trên hành lang yên tĩnh, nước mắt cô tí tách rơi trên mặt đácẩm thạch. Cái gì là khát vọng chân thật nhất của cô, cái gì là sự épbuộc của lý trí. Cảnh trong mơ đã cho cô đáp án – bất luận bạn có thừanhận hay không, chuyện xảy ra khách quan trong mơ thường chính là khátvọng bị đè nén lâu ngày tại nơi sâu thẳm trong lòng người. Mà điều cô có thể làm, vẫn là tiếp tục đè nèn phần khát vọng ấy!
******
Do rạng sáng mới ngủ nên khi Lăng Lăng tỉnh dậy thì trời đã tối. Sau khithức giấc, cô không mở máy tính, ôm điện thoại đã tắt máy ngồi trêngiường hết nửa tiếng.
Cái cần đối mặt thì phải đi đối mặt thôi.Cô thu hết dũng khí khởi động máy, gọi điện cho Dương Lam Hàng. Giọnganh nhỏ hết mức, giống như đang bận họp. Lăng Lăng sợ rằng nếu đợi thêmlát nữa thì dũng khí của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-la-bao-xa/1266871/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.