Hiện giờ Lăng Lăng đã muốn điên rồi. Mỗi ngày gặp anh trái tim cô run rẩy đến mức muốn co giật, nhưng không thấy anh thì lòng dạ bất an. Anhcười, cô ngốc nghếch cười theo, anh nhíu mày, cô cũng theo đó mà đaulòng.
Anh “trong lúc vô ý” chạm vào tay cô… Giả sử anh nắm tay cô nửa giờ không buông, có thể gọi là “vô ý” sao. Lăng Lăng cúi đầu nhìnđôi bàn tay nhỏ bé vô cùng thê thảm. Sáng hôm qua, Dương Lam Hàng dạy cô sử dụng một loại thiết bị mới, tay cầm tay chỉ, vừa kiên nhẫn, vừa dịudàng, lòng bàn tay ấm áp ủ ấm đôi tay lạnh lẽo của cô, bị đụng chạmkhiến tim cô đập nhanh, chỉ lo đoán xem anh rốt cuộc là hữu ý hay vôtình, còn lời anh nói một chữ cũng không nghe vô… Kết quả, đến chiều bikịch liền xảy ra, cô tự làm bỏng tay mình đến ứa máu, đau đớn như kimđâm vào ngực… Nếu cứ thế này, cô chưa học xong tiến sĩ chắc đã thànhliệt sĩ!
“Lăng Lăng, tớ thấy cậu đừng học tiến sĩ nữa, năm naytình hình xin việc của thạc sĩ cũng tốt lắm, cậu đi tìm việc làm quáchđi.”
Nhắc tới tìm việc, Lăng Lăng lại một hồi cảm thán, không phải cô không nghĩ tới.
Một hôm, cô xem poster quảng cáo, thấy có một công ty điện rất gần nhà mình đến thông báo tuyển dụng. Căn cứ vào giới thiệu trên poster, công ty đó trước kia là một xí nghiệp nhỏ do gia đình quản lý, chủ yếu cung cấphàng hóa cho một vài công ty lớn, lợi nhận vô cùng cao. Vài năm nay cùng với sự phát triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-la-bao-xa/1266870/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.