Một trăm giờ cuối cùng cũng trôi qua, Lăng Lăng lấy mẫu vật ra, làmvài thí nghiệm, kết quả còn mỹ mãn hơn cả dự đoán của cô, tính chống ôxy hóa tăng ba mươi phần trăm so với trước. Đó là một cảm giác thỏa mãnchưa từng có, cô rất muốn nói với tất cả mọi người: Cô làm được rồi, côthực sự làm được rồi! Người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là Dương Lam Hàng.
Cô hớn hở cầm số liệu bước hai bậc một chạy lên cầu thang, đứng trước cửa văn phòng anh, ngay cả hô hấp cũng chưa kịp điều chỉnh, vừa gõ cửahai tiếng liền gấp gáp đi vào trong. Mùi cà phê lan tỏa khắp căn phòng,loại mùi hương này dường như đang trút nỗi lòng kể với người khác về sựmỏi mệt của khổ chủ…
Dương Lam Hàng vì quá mức chuyên tâm nên không chú ý cô vào cửa, vẫncúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy, hình như đang suy luận công thức toán học. Lăng Lăng hơi hối hận vì đã đường đột, cô nhìn số liệu trong tay,cố gắng áp chế sự hào hứng trong lòng, chờ anh tính toán xong.
Từ lâu đã nghe nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là quyễn rũ nhất,bây giờ cô tin rồi! Anh suy nghĩ sâu xa, trầm tĩnh như thế, hàng loạtcon chữ cùng những phép toán rối rắm phức tạp cứ liên tiếp hiện lên dưới ngòi bút như mây trôi nước chảy, rành mạch lưu loát. Anh lúc này càngkhiến người ta ngưỡng mộ hơn bất kỳ lúc nào khác!
Sau khi lậpxong công thức ngắn gọn, Dương Lam Hàng dừng bút, dùng ngón cái và ngóntrỏ xoa chóp mũi, cầm tách cà phê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-la-bao-xa/1266862/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.