Sau khi anh rời đi cũng là lúc cô ngồi ngây ngốc dưới sàn, gương mặt cô bây giờ tràn đầy sự thất vọng, câu hỏi cô đặt ra cho chính mình là tại sao lại tin anh, tại sao và tại sao. Cô đã rơi nước mắt, tiếng khóc của cô đau thấu tâm can của người nghe. Cô cứ ngồi dưới nền nhà lạnh lẹo đó mà khóc trong đau khổ. Còn anh khi đã sĩ nhục, trách nắng cô thì quay về nhà mà chăm sóc cô ta
Sáng hôm sau, cô thức dậy và chuẩn bị đồ để đi làm. Nhìn mình trong gương, hai con mắt đã sưng húp lên, cô lấy đá chùm lên để đỡ sưng hơn. Rồi thay đồ đi đến công ty, trên đường đi, khi cô vừa mới bước tới sãnh công ty thì bất chợt một cuộc điện thoại gọi đến với cô. Đó là dì ở cô nhi viện gọi, cô vội bắt máy
‘ ân ân à, mấy đứa nhỏ sẽ không có chỗ ở mất’ dì gấp gáp giọng nghẹn ngào nói với cô
‘ dì hãy đợi con, con sẽ lập tức đến’ cô nghe vậy thì đoán được là ai thì lập tức bắt xe đến cô nhi viện
Trên đường đi cô lo lắng không thôi, cô rất sợ, cô sợ mấy em nhỏ và dì sẽ không có chỗ nào để ở, cô tự trách mình. Chính là lỗi tại cô, tại cô. Sau khi ngồi xe 30 phút thì cũng đến nơi, cô gấp gáp trả tiền taxi và nhanh chóng đi vào cô nhi viện
Khi đã bước vào cô thấy dì và mẹ anh đang ngồi ở đó, cô chạy tới
‘ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-khong-the-tha-thu/2878297/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.