1tuần sau. bạch lan và lâm tổng luôn luôn chăm sóc cô chu đáo. Sức khoẻ cũng dần hồi phục, những vết thương cũng từ từ đỡ hơn trước. Còn anh thì vẫn không tìm kiếm cô hay liên lạc cho cô, anh chỉ tập trung vào công việc và chăm sóc cho vi vân
Hôm nay đang là một buổi tối ở bệnh viện, cô đang ngồi một mình trong phòng bệnh. Trong phòng tối om, chỉ có chiếc đèn vàng nhỏ duy nhất được bật, nó được đặt ngay trên chiếc tủ đầu giường bệnh. Cô ngồi đó vô thức, không biết mình đang nghĩ gì, cô nhìn trên người mình. 2 tay 2 chân đều là những vết thương đã khô lại, trông chúng rất đáng sợ. Cô cười tự giễu cợt mình lại còn muốn hy vọng gì nữa đây. Cô đang ngồi ở đó thì có ai đang mở cửa bước vào. Là bạch lan
‘ chị ân, em mua táo chị thích nè và còn có cả hoa cầm tủ cầu nữa’ bạch lan hớn hở nói với cô
‘ cảm ơn em’ cô hiền từ đáp lại
Bạch lan ngồi kế bên giường cô gọt táo cho cô rất chăm chút. Cô ngồi nhìn bạch lan đang gọt táo cho mình thì cảm thấy bạch lan rất đang yêu và ngoan ngoãn, là một người tốt. Cô lại may mắn có người bạn này.
‘ bạch lan này, chị sẽ đến một nơi khác sống nhé’ cô cười nói
Bạch lan nghe cô thông báo vậy thì bất ngờ dùng hành động cắt táo lại
‘ chị muốn đến đâu ạ’
‘ hừm.. một nơi mà chị thích, một nơi bình yên’ cô suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-khong-the-tha-thu/2878293/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.