Tầm mắt người đàn ông kia từ họng súng chuyển qua gương mặt lạnh lùng của cô, bỗng cười khẽ.
"Tính sổ? Chúng ta cần tính sổ chuyện gì?"
Nam Cung Khuynh Thành nhếch môi, rất có kiên nhẫn trả lời anh ta. "Tối qua rõ ràng ván bài đó anh có thể thắng, tại sao lại cố tình thua? Còn nữa, tôi giúp anh trốn thoát khỏi bọn người kia, anh định trả cho tôi cái gì?"
Người kia nhàn nhã tựa vào giường, gương mặt tựa tiếu phi tiếu. "Ha, cô nói là chuyện ván bài đó sao? Tôi cũng không biết là tôi sẽ thắng, lúc đó tôi vốn có chuyện gấp phải đi trước, chẳng phải cô cũng đã thấy rồi còn gì. Còn về vấn đề cô đã giúp tôi thì........."
Anh ta bỗng nhiên nhổm người dậy, bẻ bàn tay đang cầm súng của Khuynh Thành qua một bên, cánh tay còn lại nắm lấy vai cô đẩy lên giường.
Trời đất đảo loạn một cái, Nam Cung Khuynh Thành đã bị anh đặt dưới thân, đầu anh cúi xuống, hơi thở phả lên cổ cô.
"Tôi lấy thân báo đáp có được không?"
Nam Cung Khuynh Thành ngoài việc hơi nhíu mày ra thì hoàn toàn không bị hoảng loạn. Cô bình tĩnh nhìn vào mắt người kia, mỉm cười giảo hoạt.
"Thì ra anh không có giá trị đến vậy sao, thật đáng tiếc, tôi cứu phải một kẻ vô dụng rồi."
Gương mặt người đàn ông đó đen một nửa, nụ cười mê hoặc quyến rũ có dấu hiệu bị tan vỡ. Trong mắt anh loé lên tia sáng hung ác, cắn nhẹ vành tai cô.
"Tôi không có giá trị?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cung-chieu-em/3225331/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.