Vậy là Tết đã về, hai mươi bốn tháng Chạp, Minh Trần đưa Thuỳ My ra bến xe, tiễn người yêu về quê ăn Tết. Cô tạm biệt anh:
- Em về nha, hẹn anh qua Tết gặp lại nè!
Anh níu tay cô, quyến luyến mãi:
- Muốn theo em về quê quá!
Cô bật cười:
- Không được. Tết là phải ở bên gia đình.
- Nhưng cũng muốn ở bên người yêu nữa.
- Chúng ta sẽ yêu nhau qua màn hình điện thoại, anh nha! Mà về nhà em sẽ không cầm điện thoại thường xuyên nên nếu có cần gì thì anh nhắn tin cho em, khi nào em thấy em sẽ trả lời.
- Anh biết rồi.
- Thôi em lên xe đây, lằng nhằng một hồi là khỏi về luôn đó.
Minh Trần đành buông tay Thuỳ My ra để cho cô lên xe. Cả hai tạm biệt nhau bằng một nụ cười tươi tắn, xinh đẹp hệt như hoa mùa xuân. Đối với Thuỳ My buổi chia tay hôm nay không buồn chút nào cả vì trong lòng cô đang bận hân hoan một niềm vui mới, niềm vui mang tên "về nhà ăn Tết".
Bước vào những ngày giáp Tết, lòng Thuỳ My vui như trẩy hội. Từ hồi lên đại học đến giờ cô mới hiểu cảm giác nôn nao được về quê ăn Tết là như thế nào. Kết thúc buổi học cuối trước khi nghỉ Tết, cô đã hạnh phúc biết bao vì biết mình sắp được về với yêu thương. Hôm nay, trên chuyến xe đông đúc, không chỉ riêng Thuỳ My mà còn có rất nhiều người "tay xách nách mang" nào là quần áo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cho-em/2589944/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.