Bất ngờ, cô đánh vào vai anh một cú đau điếng, nhấn mạnh:
- Không - bao - giờ!
Anh xoa xoa bả vai, lườm cô:
- Đồ bạo lực.
- Tui bạo lực vậy đó, thương được thì thương, không thương...
Chưa kịp dứt lời, môi cô đã bị môi ai kia phủ lấy, dây dưa một hồi, anh mới bảo:
- Thương chứ làm sao không thương cho được.
Cô bất giác đỏ mặt, tủm tỉm cười rồi chạy một mạch ra cửa. Anh với lấy áo khoát, vội vàng đuổi theo:
- Nè, chờ anh!
Được một hôm cuối tuần, Thuỳ My không có tiết học, cô lang thang công viên một hồi thì gặp mẹ con Minh Trân:
- Chị! Có cả Minh Anh nữa nè!
Minh Anh liền chạy đến ôm lấy Thuỳ My:
- Cô Dễ Thương!
Thuỳ My mỉm cười, véo má cậu bé. Minh Trân cũng mỉm cười:
- Sao em lại đi dạo một mình vậy? Minh Trần đâu?
- Dạ, lúc nảy anh nhận được cuộc gọi từ công ty nên đã đến đó để xử lý công việc rồi chị.
- Vậy thì em đi dạo cùng mẹ con chị nha!
- Dạ.
Lúc sau, hai cô gái cho Minh Anh chơi bóng một mình ngoài bãi cỏ để cả hai tâm sự. Minh Trân nói với Thuỳ My:
- Hôm trước, chị có nói chuyện với Alice, ý chị là Linh Linh, chị đã khuyên con bé là nên từ bỏ Minh Trần nhưng con bé đó có vẻ kiên quyết lắm, nên chị cũng không làm căng, một phần cũng vì nể ba của con bé, một phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cho-em/2589942/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.