Sáng sớm, Thư Ngọc ngáp dài rời giường mở cửa sổ. Ngoài cửa sổ sát đất là mộtban công nhỏ bằng gỗ, cô đi chân trần giẫm lên, đêm qua mưa rơi, dưới chân ẩmướt lành lạnh.
Cô vô tình nhìn thấy Cô Mang một mình đứng dưới ban công. Anh nghe được tiếngđộng thì ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi nhoẻn miệng cười.
Cô khẽ cắn môi đang chuẩn bị vào nhà, lại thoáng thấy cả người anh ướtđẫm.
Anh ở dưới cửa sổ trông coi suốt đêm?
Cô kiên quyết nhẫn tâm, đóng cửa sổ lại ầm một tiếng.
Lúc Thư Ngọc xuống lầu ăn điểm tâm thì bất ngờ thấy Cô Mang ở trong phòngăn.
Thanh âm của A Mỗ từ phòng bếp truyền đến: “Muội tử, mau lấy khăn mặt cho cậuấy, mắc mưa sẽ cảm lạnh đấy.”
Cô không tình nguyện đưa khăn mặt cho anh.
Anh nhận lấy, dùng sức ngửi vào. Đó là khăn mặt của cô, tràn ngập mùi thơmcủa cơ thể cô.
Cô nhìn anh lau tóc, cả người ướt sũng, áo sơ mi hơi mỏng dán sát người, đãvậy buổi sáng lại hơi lạnh. Cô không khỏi có chút đau lòng, thấp giọng quởtrách: “Cũng không phải con nít, thấy mưa cũng không biết tránh.”
Anh cười ha hả.
A Mỗ từ phòng bếp đi tới: “Muội tử, mau dẫn cậu ấy vào thay quần áo khô đi, AMỗ đi hái trà, bữa trưa không trở về.”
Cô nhìn A Mỗ đi xa rồi trừng anh: “Đi theo em.”
Lần đầu tiên anh vào phòng của cô, rất nhỏ nhưng thật sạch sẽ.
“Hồi nhỏ em ở đây à?” Anh đầy hứng thú.
Cô lấy một chiếc áo ngủ rộng thùng thình: “Ừm. Đây là quần áo của ba em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-ben-anh/21933/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.