Sau khi hắn làm bảo mẫu… í nhầm… là quản gia cùng cô sinhhoạt buổi sáng rồi buổi trưa… Cô dùng hết sức làm nũng, nịnhnọt, mặt dày các thể loại… vân vân… và… vân vân… hắn chịu dẫncô đi dạo. Nói thật chứ cô đã triệt để quên mất lần cuốitrước đó hai người cùng dạo chơi với nhau là lúc nào. Bây giờrất giống với hẹn hò mang lại cho cô cảm giác thư thái, vui vẻ lạ thường.
Cảm nhận chân mình đã mỏi kha khá, cô đoán biết được bảnthân hẳn là đi rất xa rồi. Cô có sức chịu đựng, dẻo dai hơnngười thường rất nhiều vì vậy dù đi bộ thật lâu cũng sẽ ítmỏi chân hơn. Dọc đường hắn hát cho cô nghe nhiều bài hát hay,giai điệu rất tuyệt. Cô hỏi hắn khung cảnh bây giờ ra sao? Bởilẽ cô không rõ nữa, người không nhìn thấy gì như cô bây giờchẳng để ý gì khái niệm về thời gian, không gian nữa…
Hắn nói bây giờ trời đã chập choạng tối. Nghĩ lại cô đãngắm nhìn hoàng hôn không biết bao nhiêu lần nhưng lần này làngắm nhìn bằng các giác quan khác thị giác nên có một chútkhông quen. Cô tưởng tượng ra khung cảnh lúc này… những ánh nắng cuối ngày dần dần thu lại. Tiếng những chú chim đang bay vềtổ, tiếng bước chân người vội vã trở về với mái ấm của mình nghe sao mà lắng động thế? Từng cơn gió mát lạnh thổi qua mang đến cho người ta cảm giác thật dễ chịu. Hắn vẫn nắm tay côcùng bước đi
” Bây giờ chúng ta đang cùng đi dạo, cùng ngắm cảnh hoànghôn. Tuyết đã tan, những bông hoa lại sắp bắt đầu khoe sắc.Khung cảnh thật xinh đẹp, em có cảm nhận được không? ”
Cô đáp lại nhẹ nhàng
” Em cảm nhận được.Chúng ta đang ở nơi nào vậy Shiki? Em có cảm giác nó là một nơi yên bình và thơ mộng… ”
” Ừ. Chúng ta đang đi dạo xung quanh chính là một cánh đồnghoa rộng lớn, vô cùng yên bình. Anh có ước muốn nắm tay em đingắm hoa một lần. Xem ra đã thực hiện được rồi… ”
Cô đoán hắn đang nhìn về phía chân trời kia, nhìn về một nơi xa rất xa. Cô bật hỏi
” Shiki này… Nếu một ngày em không còn ở cạnh anh nữa. Liệu… anh có thể… quên em không? ”
” Sao anh lại phải tự hành hạ bản thân mình như vậy? Chúng ta…vốn chẳng nợ gì nhau. ”
” Em sai rồi. Từ khi anh gặp em duyên nợ của đôi ta đã bắtđầu. Tới tận giờ, sợi dây liên kết giữa anh và em đã vô phươngchặt đứt mất rồi. ”
Rơi lệ… Cô từng khóc rất nhiều đến nỗi tưởng chừng như nước mắt cô đã cạn khô cho những buồn đau của quá khứ… vậy mà bâygiờ cô vẫn khóc. Rốt cuộc đến bao giờ, đến bao giờ cô mới cóthể ngừng khóc?
Hắn dẫn cô đến ngồi ở một gò đất cao đợt cô ngồi xuốngrồi nằm lên chân cô như một chú mèo lười biếng. Cô cảm nhậnđược hắn đang nhìn cô, nhìn chăm chú, ánh mắt đó có thể sẽ vô cùng sâu, vô cùng đau buồn.
” Em có thể tặng anh một món quà không? ”
Cô ngạc nhiên. Từ lúc quen nhau đến giờ chỉ có hắn tặng côchứ cô chưa từng tặng hắn món quà gì. Không phải vì cô khôngmuốn tặng, hồi trước cứ bị thương liên miên nằm lì trên giườngbệnh, lúc mua quà rồi lại không kịp đưa cho hắn…
Rồi hắn hôn cô. Xúc cảm mềm mại, ướt át trên cánh môi khônglẫn vào đâu được. Người ta nói con người cứ một thân một mìnhmãi cho dù có lạnh lùng đến đâu cũng sẽ cảm thấy cô đơn hoặcít ra là một phút giây yếu lòng, quả chẳng sai!
Cô thật may mắn vì đã tìm ra tình yêu đích thực của mình,tìm được một người có thể đem đến cho bản thân sự thoải mái,nhẹ lòng và hơn cả là hạnh phúc mà cô hằng ước mơ. Cô nhấtđịnh phải cố gắng sống thật tốt, hướng đến tương lai. Conngười hay vampire đều chỉ có một mạng mà thôi, có khác nhaucũng là cuộc sống dài hay ngắn hơn..
Đời này cô chưa bao giờ tin vào phép màu. Nếu có phép màucha mẹ cô đã không phải chết, nếu có phép màu anh trai cô đãkhông làm hại cha mẹ cô, nếu có phép màu cô đã không mắc mộtcăn bệnh quái ác như vậy. Nhưng khi tỉnh dậy từ cơn mê thấyđược hắn và chính lúc này đây… cô bắt đầu tin vào phép màu.
Một khoảng không màu trắng mờ đục đột ngột xuất hiện giữakhông gian tối đen quay cô. Khoảng không ấy từ từ, từ từ lanrộng ra và rõ ràng hơn. Cô nhìn thấy hắn…lần nữa. Cái khuônmặt, vóc dáng này ngắm mãi cũng chẳng bao giờ chán. Dần dầnmàu đen được nhuộm bởi muôn vàng màu sắc khác nhau hóa thànhmột khung cảnh hoàng hôn thật thơ mộng nơi cánh đồng hoa tưởngchừng như trải rộng bạt ngàn.
” Em thấy… anh! Cuối cùng… cũng thấy được anh rồi!!! ”
Nước mắt hắn ứa ra, dùng tất cả sức lực ôm cô trong run rẩy. Hắn nghẹn ngào nói
” Từ bây giờ, không cho em đau thương nữa! Hãy ở đây, bên cạnh anh… cả đời nhé? ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]