Gương mặt buồn của hắn cứ mãi bám lấy tôi (còn hơn bị quỷám),lúc tỉnh dậy đi dạo cho khuây khỏa. Đã 12h khuya, thànhphố thật yên tĩnh, tôi do chưa muốn đụng mặt hắn nên trốn đirất nhanh, quên cả nhìn lại phục trang. Mặc bộ pyjama caro màuhồng thêm đôi dép bông hình chú thỏ ngồ ngộ ra đường. Mặc kệ,bây giờ chắc cũng chẳng ai thấy đâu…chắc vậy…. Thoáng chấp, tôi chẳng biết mình đang ở đâu
Đại khái là một con hẻm nhỏ khá tối. Có tiếng gì đó làmtôi phải chú ý, tuy không rõ nhưng phần nào đoán được là giọng nữ. Sử dụng hết khả năng của thính giác, tôi chạy đến chỗphát ra tiếng động. Đến nơi, là một người đàn ông mặc đồ đen,bịt kín mặt. Kinh hãi nhất là từ đầu tới chân tên này toànmáu. Chẳng lẽ đó chính là tên hung thủ mà tôi hằng tìm kiếmđấy sao? Còn đằng sau hắn hình như là cái bao tải siêu bự… Tất cả đã quá rõ ràng rồi! Tôi phải bắt cái tên sát nhân máulạnh này ra ánh sáng. Khổ nỗi tên kia có vũ khí (phỏng đoán)còn tôi tay không, lại chỉ mới hồn phục sức lực. Thế mà vẫngan lì ở lại, cũng phải thôi chạy bằng thừa, dễ bị tóm vàmất sức nữa. Thà cứ chiến đấu trực diện có cơ may hơn!
” Nghe danh đã lâu bá tước Violet Abertora bây giờ gặp mặt.Quả là danh bất hư truyền. Người xinh đẹp, kiều diễm và dũngcảm lạ lùng…”
” Dẹp mấy câu nịnh hót đó đi! Ngươi là ai? ”
Giọng cười vang lên làm tôi nổi cả da gà da vịt. Cái tên tâmthần phân liệt!!! Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-la-quan-gia-cua-em/1911623/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.