*Trở về lời kể của Violet *
Chìm vào cơn mê, tôi không biết mình đang ở đâu hay đang làmgì. À! Đúng rồi hàng vạn tiên cá đã dùng giây thừng vàng đểkéo tôi xuống đại dương. Hàng trăm chiếc dây đầy gai góc quấnchặt lấy thân thể tôi, phần nào cảm nhận được máu tươi đang lan toả. Biển máu! giờ thì tôi liên tưởng được rồi
…Ở phía trên mặt nước kia trời đang mưa. Tôi yêu mưa, nó không hề ướt át, khó chịu đối với riêng tôi. Yêu mưa lắm có lẽ mưagiúp trút đi nỗi buồn trong tâm hồn, trong mưa chẳng ai thấy tôikhóc_đó là điều tuyệt nhất. Nhưng phần nào đó khi những giọtnước nhỏ xinh, trong veo rơi xuống lại làm tôi nhớ đến ngườiấy. Không biết giờ đã về đất liền chưa? Có còn buồn về những lời sắt đá tôi nói hay không?
Lúc cận kề cái chết, người ta thường mong muốn biết ngườiyêu thương của mình ra sao phải không? Chắc là vậy rồi! Thừanhận này: Tôi nhớ hắn một chút ( t/g >0“
— Làm ơn tỉnh giấc đi! Em đi rồi tôi sống còn có ý nghĩa gìnữa!? Đừng nhẫn tâm quên tôi đi như vậy!!! Cái cảm giác ấm áp, được thứ gì đó ôm thật chặt thích lắm! Mở mắt một cách chậm chạp trong nặng nề. L...là h...hắn,gương mặt hắn chỉ cách mặt tôi có vài mm @@ Từng giọt nước rơi xuống hai gò má. Không phải nước mà là nước mắt của hắn,tại sao? vì tưởng tôi chết sao??? Bên ngoài trông bình thườngnhưng trong trái tim tôi đã tràn ngập nước mắt. Lấy hết sựdũng cảm, tôi ôm chặt hắn vào lòng rồi từ từ an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-la-quan-gia-cua-em/1911621/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.