Cô lúc nhỏ là một đứa bé rất hiếu động và quậy phá. Cô luôn là người bày ra những trò quậy phá khiến mọi người quanh xóm ai cũng nhức đầu với cô. Vài lần đầu thì họ đến mắng vốn ba mẹ cô. Khiến ba mẹ cô luôn thấy mệt mỏi với đứa con gái siêu quậy này. Dù ba mẹ có xin lỗi hàng xóm thì cô vẫn tiếp tục quậy khiến họ không biết phải làm sao.
Rồi mọi người trong xóm cũng hiểu và thông cảm cho họ. Không còn đến mắng vốn ba mẹ cô như trước nữa. Vì họ có mắng cô vẫn quậy. Nên người lớn cũng thua với cô. Cũng chính vì vậy mà các đứa trẻ luôn đi theo cô chơi và bày trò quậy phá. Cho nên dù có mắng họ cũng không chỉ mắng riêng cô nên họ từ bỏ. Khi thấy bọn nhóc cô phá thì họ chỉ nhắc nhở nên tụi cô tìm chỗ khác chơi.
Cô được những đứa trẻ quanh đây tung hô là đại vương dù tụi nó có là con trai hay lớn tuổi hơn cô vẫn rất tôn sùng cô. Vì không có cô tụi nó sẽ không có những trò vui như vậy. Đến bây giờ, khi mỗi người đều đã trưởng thành, cô về lại nơi mình đã bày những trò quậy phá thì chỉ biết lắc đầu. Đúng là lúc trước cô lì luôn. Khi gặp mọi người là những đứa trẻ chơi với cô lúc trước đều gọi cô là đại vương khiến cô chỉ biết cười trừ.