Mấy ngày sau đó, Tiêu Đồng chỉ nằm liệt trên giường, thần thái anh như mê mê tỉnh tỉnh, ban đêm thì hầu như mất ngủ hoàn toàn. Sắc mặt anh xanh dờn, cử chỉ anh chậm chạp, ngay cả trong việc duy trì sự sinh tồn là phải ăn uống, đối với anh cũng chẳng có một chút hứng thú nào. Ngay cả những ngày Tết Âm lịch, anh cũng chẳng chịu rời khỏi giường để ăn uống với mọi người để đến nửa đêm, anh mới bò xuống khỏi giường lục lạo một ít thức ăn nguội tanh để nhét vào cái dạ dày trống rỗng của mình. Có điều, nhu cầu hút thuốc của Tiêu Đồng càng ngày càng nhiều hơn, dường như không bao giờ anh không nghĩ đến thuốc và cũng không thể biết bao nhiêu là đủ cho sinh lý cũng như tâm lý của mình.
Anh và Âu Dương Lan Lan tiếp tục cãi nhau, so với trước kia thậm chí có phần thường xuyên hơn và cũng gay gắt hơn, không hề có ý nhượng bộ nhau, trừ trường hợp trong hộp thuốc không còn điếu nào, anh phải bám lấy Âu Dương Lan Lan mà đòi. Lúc ấy anh mới có một chút thân thiện, một chút tình cảm. Âu Dương Lan Lan chỉ đưa cho anh một điếu, không bao giờ đưa điếu thứ hai và những điếu thuốc ấy trở thành vũ khí để Âu Dương Lan Lan giành lấy chiến thắng, thành một bảo bối để điều chỉnh mối quan hệ giữa hai người.
Buổi sáng hôm ấy, Âu Dương Lan Lan lôi Tiêu Đồng ra khỏi chiếc ổ của mình. Cô ghé vào tai anh nói nhỏ:
- Chúng ta phải đi rồi, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-khong-nham-mat/2751208/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.