Sự khó khăn vật vã của việc cai nghiện đối với Tiêu Đồng mà nói không phải là lần đầu tiên. Nhưng có điều lần này việc cai nghiện của anh lại khó khăn đến độ khó lòng tưởng tượng. Ở trên Tây Tạng này, không thể tìm ra bất kỳ một viên thuốc nào, cho dù đó là thuốc an thần hay trợ sức. Tiêu Đồng đã không nghĩ đến sự trợ lực của các loại thuốc trong khi cai nghiện mà anh chỉ dựa vào sức khỏe, ý chí và nghị lực của chính mình. Cũng có thể là do khí oxy trên vùng cao nguyên này không nhiều nên những phản ứng phụ trong qua trình cai nghiện luôn luôn hành hạ anh, nhiều lúc anh cảm thấy mình không thở nổi và đã từng nghĩ đến cái chết. Những nỗi thống khổ nằm ngoài sức tưởng tượng dồn dập kéo đến khiến anh lúc nào cũng mê mê tỉnh tỉnh. Chỉ có một nguồn động viên duy nhất để anh tồn tại trong những ngày này chính là những ảo tưởng về một cuộc sống tươi đẹp trong tương lai với Khánh Xuân và cùng với những ảo tưởng ấy là những lời ca tụng về Mẹ Tổ quốc lúc nào cũng ẩn hiện trong tâm trí anh. Không hiểu vì sao mà những lời diễn thuyết đã từng học thuộc lòng cùng với tiếng nhạc trầm hùng của bài “Hoàng Hà” lúc nào cũng văng vẳng bên tai anh và anh cảm nhận được rằng, những nỗi đau đớn mà anh đang trải qua là vô cùng vĩ đại, đầy tính hy sinh; từ đó trong sâu thẳm tâm linh, anh tìm thấy được một nguồn động viên và an ủi. Anh nghĩ, nếu Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-khong-nham-mat/2751207/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.