Lãnh Như Băng ngạc nhiên hỏi:
− Cô nương biết cái gì ?
Lục y cười thân mật:
− Công tử giả bộ hay không biết thật ?
Lãnh Như Băng trợn mắt giận dữ:
− Lãnh Như Băng này là hạng người nào mà phải giả bộ ?
Lục y cười:
− Thôi, những chuyện như thế trong giang hồ cũng là thường tình, tiện thiếp không hỏi nữa. Trước mắt có một việc trọng yếu, cần công tử sớm quyết định.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Việc gì vậy ?
Lục y hỏi lại:
− Công tử đã quyết định chuyện sống chết của mình hay chưa ?
Lãnh Như Băng đáp:
− Chưa !
Lục y nói:
− Vậy công tử quyết định chết ư ?
Lãnh Như Băng lắc đầu:
− Cũng không !
Lục y hỏi:
− Vậy công tử muốn thế nào ?
Lãnh Như Băng nói:
− Tại hạ muốn suy nghĩ kỹ một chút đã.
Lục y hỏi lại:
− Cần bao nhiêu lâu để suy nghĩ ?
Lãnh Như Băng nói:
− Có thể dăm ba ngày, cũng có thể chỉ cần một lát.
Lục y mỉm cười:
− Được ! Công tử hãy ngồi đây suy nghĩ đi, tiện thiếp dành cho công tử nửa khắc đó, lát nữa tiện thiếp sẽ trở lại.
Đoạn nàng quả nhiên quay lưng đi vào nội thất.
Trong khách sạn rộng rãi, chỉ còn một mình Lãnh Như Băng.
Bốn bề vắng lặng như tờ.
Lãnh Như Băng thở dài, ngưng mục trầm tư, tình thế bức bách chàng không thể không suy nghĩ cách đối phó.
Qua giọng nói kiên quyết của Lục y, chàng ý thức rằng mình quả nhiên đang lâm vào hoàn cảnh hoặc sống hoặc chết, đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-hoa-quai-kiet/96518/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.