Lãnh Như Băng dứt bỏ các ý nghĩ tán loạn, ngưng thần chăm chú nhìn lên vách đá.
Chỉ thấy ở đó có ánh đèn chiếu vào qua một lỗ nhỏ hình chữ nhật, dài chừng một thước, rộng nửa thước. Đoạn một bàn tay trắng nõn nà đẩy vào một chiếc khay gỗ, kèm theo thanh âm trong trẻo của nữ nhân:
− Thỉnh Lãnh công tử dùng bữa.
Mùi rượu thịt thơm nức tỏa vào ngào ngạt.
Lãnh Như Băng ngửi thấy mùi rượu thịt thơm lừng, chợt thấy đói bụng. Đang nghĩ hãy ăn một chút để bảo trì thể lực, bỗng nghe tiếng xích sắt loảng xoảng, rồi một cánh tay kỳ quái gầy khô như móng vuốt chim ưng, đột nhiên chìa ra kéo ngay khay gỗ đi. Lãnh Như Băng chú mục nhìn theo, chàng thấy ở bên vách đá có một lão nhân gầy quắt đang ngồi.
Lão nhân đầu bù tóc rối, râu ria cũng lòa xòa, khiến không thể nhìn rõ mặt mũi. Chỉ thấy lỗ nhỏ giờ đã bị che lại, bóng tối bao trùm địa lao.
Nhãn lực của Lãnh Như Băng hơn người, tuy trong bóng tối vẫn nhận ra cử động của lão nhân ngồi kia.
Đó là một người gầy quắt, ngoài trừ bộ y phục rách tả tơi, chỉ còn da bọc xương, hệt một kẻ nhịn đói lâu ngày. Lão nhân dùng tay bốc thức ăn mà nhai ngốn ngấu, chứng tỏ quá ư đói khát.
Lãnh Như Băng thầm thở dài, nghĩ bụng:
“Người này không biết đã bị bỏ đói bao nhiêu ngày rồi ?”.
Lão nhân tuy gầy quắt nhưng thực lượng lại kinh nhân, chỉ thoáng chốc đã ăn hết sạch khay thức ăn. Một bình rượu nhỏ, cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-hoa-quai-kiet/96517/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.