🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
18

 

Hoàng hậu và Thái tử cung biến thất bại.

 

Thái tử tự vẫn bằng cách nuốt kiếm, Hoàng hậu bị ban cho dải lụa trắng, toàn gia Quốc cữu phủ bị xử trảm.

 

Ngày hành hình, ta cùng phu quân đích thân đến xem. Hắn nhìn lên pháp trường, ánh mắt đầy lệ, nói:

 

“Cuối cùng cũng có thể an ủi vong linh của phụ thân nơi chín suối.”

 

Khi chúng ta nắm tay trở về nhà, giọng hắn thoáng chút bùi ngùi:

 

“Ý Linh, những năm qua, nàng đã chịu nhiều ấm ức rồi.”

 

Năm thứ hai sau khi chúng ta thành thân, công công ta được phục chức.

 

Nhưng chưa đầy ba tháng sau khi quay lại kinh thành, người đột ngột qua đời.

 

Vì chuyện này, phu quân tham gia khoa cử, đưa cả gia đình tới kinh thành nhậm chức.

 

Không lâu sau khi về kinh, vị hôn thê năm xưa từng phản bội hắn - Hứa Vãn Anh - đã tìm đến cửa.

 

Phu quân của nàng, Hà Doanh, là bạn thân của phu quân ta năm xưa. Sau khi cưới vị hôn thê của huynh đệ, lòng luôn áy náy.

 

Trong khi điều tra nội tình cái c.h.ế.t bất thường của phụ thân phu quân ta, Hà Doanh không may bị lộ, dẫn đến kết cục mất mạng.

 

Chúng ta vì thế mà thu nhận góa phụ Hứa Vãn Anh vào phủ.

 

Chỉ chưa đầy nửa tháng sau khi vào phủ, nhìn thấy phu quân ta được trọng dụng, Hứa Vãn Anh đã lén hạ dược, ép buộc hắn cưới nàng.

 

Sau đó, nàng trở thành di nương trong phủ, sinh ra Liên Tri Tình.

 

Nhưng ngay cả bản thân Hứa Vãn Anh cũng không biết, đứa bé trong bụng nàng không phải cốt nhục của phu quân ta, mà là của Hà Doanh đã mất mạng.

 

Hà Doanh trước khi c.h.ế.t từng gửi gắm đứa trẻ, ta khi bắt mạch cho nàng phát hiện nàng mang thai, vì lòng thương hại mà cho phép nàng ở lại phủ.

 

Về sau, khi nàng nảy sinh ý đồ xấu, phu quân vốn định đuổi nàng đi.

 

Nhưng khi bất ngờ phát hiện thân phận khác của nàng, chúng ta chỉ có thể thuận theo thời thế, lập mưu đối phó.

 

Để giữ chân người đứng sau nàng và báo thù cho cái c.h.ế.t thảm của phụ thân, ta cùng phu quân đóng kịch nhiều năm.

 

Nhưng chúng ta trước sau luôn đồng tâm hiểu ý, chưa từng thay đổi.

 

Giọng phu quân trầm nặng:

 

“Nhiều năm qua, ta thật có lỗi với nàng.”



 

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, mọi ký ức đau buồn của quá khứ tan biến như mây khói.

 

19

 

Liên Tri Tình hôn mê nhiều ngày, khi tỉnh lại đã quên hết mọi chuyện, trở thành một đứa trẻ ngây dại.

 

Đại phu nói rằng tâm tình nàng d.a.o động quá lớn, thần trí khó có thể hồi phục.

 

Ta đưa nàng đến một trang viên ở ngoại ô kinh thành.

 

Ta không nói với bất kỳ ai.

 

Thật ra, nàng là nhi nữ ruột thịt của ta, nhưng ta không muốn nhận lại nàng nữa.

 

Hướng Vãn và Trì Sảng lại cùng nhau phá được vài vụ án lớn.

 

Hai người họ rất ăn ý, thỉnh thoảng về muộn, cũng đều do Trì Sảng cùng đồng liêu đưa Hướng Vãn về.

 

Ngày Trì gia đến cầu hôn, ta cảm thấy đây quả là duyên phận.

 

Kiếp trước, hiền tế mà ta chọn, kiếp này lại trở thành hiền tế của ta theo cách này.

 

Trì Sảng bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, nhân phẩm rất tốt.

 

Quan trọng hơn, gia quy Trì gia nghiêm khắc, hậu viện sạch sẽ.

 

Trì Sảng còn thề với Hướng Vãn rằng, đời này sẽ như phụ thân của mình, một đời một kiếp một đôi người.

 

Phu quân nhìn đôi tân nhân, giọng nói mang chút hoài niệm:

 

“Phu nhân xem, Hướng Vãn và Trì Sảng hiện giờ, chẳng phải rất giống chúng ta thời trẻ sao?”

 

Qua ánh mắt hắn, ta như nhìn thấy chúng ta năm xưa, cùng nhau tìm ra chân tướng vụ án đèn hoa đăng.

 

Nhưng rốt cuộc, tuổi trẻ chẳng thể quay về.

 

Giọng phu quân thoảng chút u sầu, mang theo ít nhiều tiếc nuối:

 

“Nếu không vì phải báo thù cho phụ thân, ta cũng có thể cùng nàng ngày ngày tra án.”

 

Ta giơ quyển sách trên tay, cười nhạt:

 

“Nữ thần thám này, để Hướng Vãn làm thay ta rồi.

 

“Chỉ là gần đây ta xem qua nhiều sách kinh thương, mở tiệm mới cần bạc, hay là chàng đưa hết bổng lộc của mình cho ta, để ta trở thành nữ thương nhân số một kinh thành?”

 



Hắn cười sảng khoái:

 

“Phu nhân cần, ta nhất định dốc hết gia tài.”

 

20

 

Đêm trước ngày Hướng Vãn thành thân, nàng nhất quyết đòi ngủ chung với ta.

 

Từ lúc nàng hai tuổi, chúng ta đã không còn ngủ chung phòng.

 

Ta vốn nghĩ rằng sẽ không quen, nhưng không ngờ khi thật sự nằm cạnh nhau lại cảm thấy tự nhiên và thân thiết vô cùng.

 

Có lẽ qua bao năm tháng gắn bó, chúng ta đã sớm là mẫu tử ruột thịt.

 

Bên ngoài, gió thổi vi vu, mái hiên đen phủ đầy tuyết.

 

Hướng Vãn ôm lấy cánh tay ta, khẽ nói:

 

“Con đã đi thăm muội muội, nàng vẫn chưa khá hơn.

 

“Nhưng con cảm thấy, nàng dường như hạnh phúc hơn trước rất nhiều.”

 

Ta im lặng một lúc rồi đáp:

 

“Vậy cũng tốt.”

 

Hướng Vãn ngừng lại hồi lâu, rồi thì thầm:

 

“Mẫu thân, thực ra con là con ruột của Hứa di nương, phải không?

 

“Con đã cẩn thận so sánh, thật ra con và bà ấy có vài nét giống nhau.”

 

Nàng nắm chặt góc chăn, giọng nghẹn ngào:

 

“Vài ngày trước, con mơ thấy một giấc mộng, trong mộng người bị Hứa di nương đánh mắng là con, người ăn không đủ no cũng là con… Trong mộng, mẫu thân còn lén lút cho con ăn, giấu cho con vài quyển sách…”

 

Ta xoa nhẹ trán nàng, mỉm cười hỏi:

 

“Vậy trong lòng con, mẫu thân của con là ai?”

 

“Đương nhiên là người.”

 

“Còn trong lòng ta, nhi nữ của ta cũng chính là con.”

 

Như vậy là đủ rồi.

 

( Hết )
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.