Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 10 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104
Chương sau
. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng . ̉I CỨU Xe của Khả Như vừa dừng lại thì xe của hắn đã chạy tới. Hắn đừng xe bước ra. Ánh mắt đầy sát khí. Vĩnh Kỳ và Nhược Hy cũng vừa tới. Cả 2 bước ra xe đi lại chỗ củaKhả Như. Lúc này cả đám đàn em đã văy quanh xe Khả Như. Thế Huy bước lại gần xe Khả Như. Hắn cầm súng bước lại. Khả Như thấy tình thể không ổn vội bước ra. Khả Như vừa bước ra, Hạo Thiên bay lại tán vào mặt Khả Như. *Bốp* - Tôi...Tôi! Xin lỗi...xin lỗi anh! Tôi không có ý! Cô ấy còn sống, ngồi trong xe kìa. - Khả Như khóc lóc. *Bốp* Hắn tán thêm 1bạt tay nữa. - Cô hay lắm! Ai đứng sau chuyện này? - Hắn lớn tiếng hỏi. - Tôi...tôi không biết! *Bốp* Thế Huy bước lại tán thêm 1 cái vào mặt Khả Như. - Còn nói không biết. - Thế Huy trợn mắt. Vĩnh Kỳ và Nhược Hy mở cửa xe lôi 2 tên vệ sĩ ra. *Pằng... Pằng* 2 tên vệ sĩ ngã xuống. Nhược Hy đỡ nó ra. - Hạ Băng... Mày...mày có sao không? - Hy lo lắng. Người nó đầy máu. Chiếc áo trắng nó mặc cũng đã nhuốm đỏ. Thế Huy thấy vậy chạy lại nó. - Hạ Băng. Em có sao không! Em không được bị gì đấy. - Thế Huy ôm nó vô cùng lo lắng. Hắn thầy nó vậy mắt đỏ ngầu quay sang Khả Như. - Khả Như. - Hắn nghiến giọng. - Tôi...tôi. Không có. Anh nghe tôi giải thích đi... Tôi...tôi. - Khả Như sợ sệt. *Pằng* Hắn đưa súng lên bán ngay vào đầu của Khả Như. Khả Như khụy xuống chết ngay. - 2 ơi, đưa con Hạ Băng đi bệnh viện đi. Em nghĩ nó không ổn rồi. - Hy hốt hoảng. Hắn chạy lại, bế nó lên xe. Thế Huy nhảy vào lái xe. Thế Huy chạy hết ga, phóng như bay đến bệnh viện. Hắn ôm chặt nó nói. - Hạ Băng! Em không được có chuyện gì hết! Em phải sống. Nó thì bị mất máu quá nhiều nên đã ngất lịm đi. Môi nó nhợtnhật. Cả người lạnh ngắt vì lúc trước đã bị Khả Như tạt 1 xô nước đá. Thế Huy chạy như điên đại đến bệnh viện. Không quan tâm bất cứ thứ gì hết. Trong lòng Thế Huy nghĩ thầm. * Hạ Băng! Em phải sống! Nhất định phải sống! Em không được cóchuyện gì! Em mà có chuyện gì tôi sống không nỗi đâu* --------------THE END-----------------
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 10 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104
Chương sau