. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
__________________________________
Nó bước vào phòng giam của Tuệ Nhi. Cô ta bây giờ có thể diễn tả bằng haitừ "Tàn Tạ". Tay trái bị liệt không thể nào cứu chữa, tóc bạc trắng, daxấu xí. Trên cơ thể chi chít vết thương do nó gây ra.
- Tống Tuệ Nhi. - Nó lãnh đạm.
- MÀy... Đồ bỉ ổi. - Tuệ Nhi quát.
- Nếu nói tới bỉ ổi thì tao không bằng mày đâu. - Nó cười đểu.
- Tao và mày đâu ai đá động đến ai mà sao mày bắt tao. - Tuệ Nhi.
Nó bước đến bên cạnh Tuệ Nhi, cô ta xanh mặt lùi lại phía sau.
- Mày...mày định làm gì tao. - Cô ta hoảng sợ.
- Tao chỉ muốn tính hết nợ nần với mày thôi. - Nó cười nham hiểm.
- Mày là người nợ tao mới đúng đấy.
Nó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn gỗ.
- Tao nợ gì mày. - Nó nhìn Tuệ Nhi.
Tuệ Nhi ngồi dựa lưng vào tường.
- Mày cướp Hạo Thiên từ tay tao, mày làm cho anh ấy ghét tao. Mày luôntìm cách chia ra ta vào anh ấy. Con của tao và anh ấy cũng bị mày hạichết. Tay trái tao bị liệt và tao thân tàn ma dại như thế này tất cả làdo mày ban cho. - Tuệ Nhi cười đểu.
- Hết rồi hả? Vậy để tao nói cho mày nghe những gì mày làm với tao. - Nó đá đểu.
- Tao làm gì mày chứ. - Tuệ Nhi chột dạ.
- Mày sai khiến Khả Như đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-cua-toi-nhe-tang-bang-lanh-lung/2335856/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.