. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
___________________________________________
- Cô ấy tỉnh lại là 1 phép màu. Chuyện cô ấy mất trí nhớ là do não đã bịchấn thương khá nặng. Mảng kí ức mà cô ấy bị mất chắc chắn là phần kí ức quan trọng nhất với cô ấy. Nó làm cô ấy nhớ và bận tâm rất nhiều, lâungày thành sự dằn vặt. Nên đôi lúc muốn quên đi kí ức đó để khỏi nhớ vàquan tâm nữa. - Bác sĩ nói.
Hắn hết sức bàng hoàng, trước mắt là 1 màu đen u tối. Ken nhìn sang hắn tỏ vẻ xót thương.
- Vậy làm sao để cô ấy nhớ lại ạ. - Ken hỏi.
- Nếu muốn cô ấy nhớ lại nên tái diễn lại những kí ức mà cô ấy đã mất.như thế thì xem ra có cơ hội, nhưng không nên ép cô ấy nhớ quá nhiều, có thể sẽ dẫn đến đau đầu. - Bác sĩ.
- Khi nào cô ấy có thể xuất viện. - Hắn hỏi.
- Kiểm tra tổng quát nếu không có vấn đề thì có thể xuất viện. - Bác sĩ.
Cả hai cúi đầu chào bác sĩ rồi bước ra về.
Tại phòng bệnh.
- Mày không nhớ anh hai tao thiệt hả? - Hy hỏi.
- Tao có biết Hạo Thiên là ai đâu. - Nó.
Cả đám thở dài ngao ngán nhìn nó.
HẮn và Ken bước vào.
Hắn thả người lên sô fa. Ken bước lại chỗ nó. Đám kia thì bao vây lấy hắn hỏi.
- Hạ Băng. Em ấy có sao không? - Vĩnh Kỳ.
- Bị mất 1 phần kí ức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-cua-toi-nhe-tang-bang-lanh-lung/2335850/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.