Ngay sau khi trời tối hẳn, Hàn Băng Vũ cùng tôi di chuyển vào bên trong. Vẫn ăn trong cái nhà hàng sang trọng đó, vẫn là những món cá được làm từ những con cá do chúng tôi câu, không hiểu sao tôi thấy ăn ngon hơn cả buổi trưa nay.
Sau đợt tỏ tỉnh phần hai của Hàn Băng Vũ, tôi không thể nào nhìn cậu ấy vào ánh mắt một lần nào nữa.
Cực kì là bối rối luôn. tôi muốn nhảy xuống biển đắm mình cho tới chết cờ mờ nờ rờ luôn.
Và được cái lúc cảm xúc của tôi đang dâng trào tới tận đỉnh não thì cái thức ăn trong cổ họng nó cũng bay lên theo.
Ợ... may, tôi suýt thì ợ to ra ngoài. Không thì mất con mợ nó mặt trước Hàn Băng Vũ mất.
Rung rung rung!
Tôi đang uống ly coca một cách ngon lành thì tự dưng điện thoại tôi rung lên rung xuống trong túi quần. Tôi giật mình suýt thì sặc coca, may mà tôi kịp thời kiềm chế lại. Tôi vỗ vỗ ngực lấy bình tĩnh. Cũng may mà Hàn Băng Vũ vừa đi khỏi, tôi vội vàng rút điện thoại ra để kiểm tra xem ai gọi tới vào cái giờ này. Mà nhỡ đâu là Lôi Vĩ Vĩ thì làm sao? Hắn không tìm được tôi thể nào cũng đang làm loạn cả cái thành phố Bảo Phúc này lên cho mà coi.
Đúng là rất thiêng, người gọi đến đúng chỉ có mình tên Lôi Vĩ Vĩ - luôn cho mình là đấng tối cao.
"A... a... alo?"Mới mở máy, giọng tôi đã lập cập, run rẩy như cầy sấy.
"Y Y,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094985/chuong-10-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.