Cuối cùng cũng đã đến cái ngày định mệnh, cuộc thi giữa các câu lạc bộ trong trường. Tôi hôm nay vừa ra giường đã vô cùng phấn khởi tới nỗi vướng chân vào chăn và ngã lăn quay xuống đất. May mà không bị tím mặt làm cho xấu. Tôi nhận ra mình cần tỏa sáng hơn trong cái ngày đặc biệt này.
Lúc đi xe buýt đến trường, tôi giật mình nhớ ra một điều quan trọng sau khi không may bị người khác xô đẩy, rằng tôi phải diễn kịch. Aaaaa, sao tôi lại có thể quên một thứ quan trọng hơn kim cương vậy chứ! Thế là tinh thần vui vẻ của tôi tụt dốc thảm bại, kéo bao nhiêu mây đen tới ăn tiệc. Sự hồi hộp tăng lên tới tận đỉnh cao nhất so với những lúc trước. Nghĩ tới việc bao nhiêu người xem cái diễn xuất số 0 của mình là tôi lại muốn tự đào hố chôn sống bản thân.
Tôi cầu xin cho thời gian đừng trôi nhanh. Thật là tốt khi ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi, và làm cho thời gian trôi đi quá nhanh. Tôi sợ hãi, sốc nặng, hốt hoảng khi ngồi dưới hàng ghế của câu lạc bộ kịch nghệ, đợi lượt lên biểu diễn.
Nhưng ít ra, Lôi Vĩ Vĩ và Hàn Băng Vũ đang được chị Ái Tâm xử lí ở trong hậu trường, không ra ngồi cạnh tôi. Chứ nếu không thì chắc mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn nữa.
Ngồi chờ ở dưới sân khấu, nhìn câu lạc bộ nhạc cụ chơi một bản nhạc rất hay, đi sâu vào trong lòng người, làm tôi thấy tiết mục quá đỗi quen thuộc 'Romeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094958/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.