Chuyện gì đang xảy ra vậy trời? Chuyện quái gì... Lôi Vĩ Vĩ hôn tôi ư? Hôn ư? Á, sao lại có thể... sao hắn lại đi hôn một người như tôi chứ? Lại còn nói đẹp cái gì cơ?
Mãi một hồi sau, Lôi Vĩ Vĩ mới buông nhẹ tôi ra. Tôi cố gắng thở đều, ổn định nhịp tim của mình. Lôi Vĩ Vĩ quay mặt sang bên kia nên tôi không biết mặt hắn bây giờ như thế nào. Tôi khẽ mím chặt môi mình, ngượng ngùng không tả nổi. Tôi vừa trải qua một nụ hôn... đầu đời. Và Lôi Vĩ Vĩ là người đã thực hiện nó. Hic.... mặt tôi nóng quá... nóng quá!
"Hôm nay... Y Y ôm tôi..."Hắn nói, nhưng mặt không hề quay lại nhìn tôi. "Tôi... vui lắm!"Hắn đưa tay lên gãi đầu. Nghe cả giọng của hắn, tôi cũng biết hắn xấu hổ và bối rối tới mức nào. Tôi ngạc nhiên nhìn Lôi Vĩ Vĩ, bỗng trong lòng trỗi dậy cảm giác vui, cũng không hiểu sao nữa.
"Về... về thôi! Muộn rồi!"Lôi Vĩ Vĩ đứng dậy, không nhìn tôi lấy một lần, đi như robot về phía gian nhà, bỏ tôi lại trong sự bỡ ngỡ.
Lôi Vĩ Vĩ... cậu ấy...
...................
Sáng nay, tên điên đó, đã tới trường rất sớm. Hắn bỏ cả ăn sáng để chạy tới trường trước. Hắn còn tránh mặt tôi lúc học, tôi cũng không rõ là tại sao nữa. Chuyện này đã diễn ra trong vòng nửa tháng rồi. Tôi cũng không biết là có chuyện gì với hắn nữa. Trong lòng tôi lại thấy hụt hẫng vì không được nói với Lôi Vĩ Vĩ một câu chuyện tử tế nào, hay một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094933/chuong-7-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.