Lôi Vĩ Vĩ, đến lúc tôi phải đi rồi. Xin lỗi vì đã không nói trước với cậu nhé. Thực ra tôi chỉ là muốn đi một nơi nào đó thật xa, để có thể tĩnh tâm cho thật tốt, không bị ai dày vò. Tôi muốn sống một cuộc sống thoải mái, học một trường cấp 3 bình thường, có một cuộc sống bình yên. Lần này tôi đi, chắc sẽ không trở lại. Hi vọng cậu sẽ sống tốt. Còn nữa, tôi mong cậu sẽ sớm giải hòa với Thiên Thu.
Mà tôi cũng chẳng biết nói gì thêm. Thôi thì vậy, chào nhé! Cậu có lẽ là người bạn tốt nhất của từ khi tôi nhập học ở Lam Nguyệt.
Sau mấy tiếng đồng hồ dài dằng dặc trên tàu, cuối cùng tôi cũng đến được nơi cần đến. Mỗi lần nhớ đến tin nhắn tôi gửi cho Lôi Vĩ Vĩ trước khi đi, lòng tôi lại trở nên buồn bã não nề.
Bước trên bờ đê trống vắng, hai bên là những cánh đồng xanh mươn mướt, phía trước là những ngọn núi cao thấp khác nhau, bên trên là một bầu trời xanh trong veo như mặt hồ nước. Tôi mỉm cười nhẹ, hít thở một hơi thật sâu không khí trong lành, rồi cất bước đi tiếp.
Nhà của ông bà ngoại tôi không phải giàu, cũng không phải nghèo. Chỉ là nó hơi trội một chút. Bởi vì nó nằm trên đỉnh đồi, nơi ít có người đặt chân tới. Quanh đây chỉ có hai ba nhà cổ được dựng lên, từng nhà có sân có vườn riêng. Tôi đứng ngó ngó nghiêng nghiêng mãi mới thấy cái nhà mà dì tôi chụp. Chà, nhà nào cũng giống nhau thế này thì tìm khó phết nhỉ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094915/chuong-6-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.