Rốt cuộc tôi cũng theo Lôi Vĩ Vĩ vào trong xe. Đi mãi đi mãi, trên xe không ai nói chuyện với ai. Rồi bất ngờ, chiếc xe dừng lại trước trung tâm thương mại Mỹ Hòa.
Ahhhh, kỉ niệm đau đớn của tôi... cái quán bar ma quỷ đáng sợ đó!
Tôi với Lôi Vĩ Vĩ giằng co nhau một lúc do tôi không dám vào trong. Thế là hắn bất chấp tất cả, vác tôi lên vai chạy vào trong, mặc xác tôi có cầu xin nài nỉ thế nào.
Vào tới một shop quần áo, tôi bị choáng ngợp bởi... sự đắt tiền của những chiếc váy. Mẹ ơi, có cái lên tới năm nghìn tệ đó, năm nghìn đó.
"Nói chung chị lấy cả cái giá váy này xuống cho tôi."Lôi Vĩ Vĩ hùng hồn dang rộng tay như muốn ôm trọn cả cửa hàng quần áo. Tôi đứng sau hắn, chỉ biết cười ngại với mấy chị bán hàng.
Không ngại mới gọi là lạ.
Lôi Vĩ Vĩ lấy từng bộ một, ướm thử lên người tôi.
"Không được. Bộ khác."
Rồi hắn ướm cho tôi bộ khác.
"Không. Xấu quá."
Bộ khác lại được ướm thử.
"Sao toàn đồ xấu thế? Bộ khác."
Hic hic, tôi chả hiểu do dáng tôi xấu hay mấy bộ vái kia không đẹp nữa. Dù sao thì tôi cũng không có quyền lựa chọn được lấy bộ nào.
"Đây."Cuối cùng, cảm giác như mười năm trôi qua, Lôi Vĩ Vĩ đưa tôi cầm chiếc váy trắng xòe trông rất đáng yêu và một đôi guốc tầm ba cm cùng bộ rồi ủn tôi vào phòng thử đồ. "Nhanh lên chút."
Một lúc sau, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094856/chuong-3-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.