Không hiểu sao nhưng tôi lại leo lên xe buýt chuyến về của Hàn Băng Vũ. Chuyến này ngược hẳn với chuyến của tôi, chỉ có lác đác vài người mà thôi. Hàn Băng Vũ ngồi ghế trước tôi. Hình như chuyến này đi đến phố Việt Mĩ là điểm cuối hay sao ý? Phố đấy toàn là biệt thự với cả tòa nhà chính trị, nổi tiếng cả cái thành phố Mỹ Hòa này. Tôi ngồi ngay ghế đằng sau, im lặng không dám nói câu gì. Hic hic, sao tự dưng tôi lại vác xác lên cái chuyến này chứ?
"Sao lên đây?"Hàn Băng Vũ bất cất tiếng làm tôi suýt rụng cả tim.
"À à... tôi..."Trong thâm tâm, tôi thực sự muốn nói lời xin lỗi vì vụ cục bơ, nhưng tôi lại không có đủ dũng cảm nói ra.
"Nhà cô ở Việt Mĩ?"Hàn Băng Vũ hỏi tiếp.
"Không, nhà tôi ở thị trấn Đức Ngọc, thành phố Nhu Quả."Tôi lắc đầu, rồi nói toẹt ra khu phố nhà mình. Hừ, cái thị trấn Đức Ngọc đó tuy nghèo nhưng rất đẹp nha, tôi rất tự hào về việc mình lớn lên ở đó.
"Nhu Quả?"Trái với suy nghĩ của tôi, Hàn Băng Vũ lại quan tâm tới tên thành phố hơn.
"À à... một thành phố nhỏ ngay cạnh thành phố Mỹ Hòa mà."Tôi vội giải thích.
"Xa..."
"Hả?"
"Nhà cô xa trường."Hàn Băng Vũ cuối cùng cũng nói một câu đầy đủ khiến tôi dễ hiểu.
"À à... cũng bình thường..."
Im lặng bao trùm.
"Tôi... tôi xin lỗi."Cuối cùng tôi cũng nói ra.
"Vì?"
"Bơ... gói bơ... là do tôi đặt..."Tôi nói lí nhí. "Tôi xin lỗi."
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094828/chuong-2-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.