Im lặng... im lặng đến đáng sợ.
Hiểu rồi, cậu ấy lạnh lùng sắt đá, thiếu gia nhà giàu thế đương nhiên là không chấp nhận đi chung ô với con nhà nghèo như tôi rồi. Hic, biết thế lúc đầu tôi không mời cho rồi.
"Xin... xin lỗi..."Tôi vội ngượng ngùng bước đi.
"Tôi... đi với cô."Hàn Băng Vũ thốt lên một câu ngắn ngủi.
Hả? Tôi có nghe lầm không đấy?
Rồi chúng tôi cùng nhau đi bộ ra bến xe buýt không xa. Lúc đầu tôi nằng nặc cầm ô nhưng cậu ta cao hơn nên giật lấy ô tôi mà cầm, che cho cả hai. Thấy sự im lặng đáng sợ quá, tôi liền nhanh nhảu hỏi. "Cậu... không đi xe ô tô à?"
"Không thích."
"Sao cậu không đi nhờ?"
"Không thích."
"Sao cậu đứng dưới cây?"
"Chờ tạnh."
Ôi trời, hắn trả lời gì mà khó hiểu vậy! Tôi nghe mà thấy kinh ngạc à. Lạnh lùng thì cũng phải vừa vừa thôi chứ! Thực ra tôi còn nhiều điều muốn hỏi nhưng biết chắc cậu ta sẽ trả lời như vậy nên tôi mất hứng.
Đến bến xe buýt, chúng tôi ngồi chờ ở bến. Hai đứa ngồi rõ ràng là có khoảng cách rõ rệt, không ai nói câu nào.
"Cậu... cũng đi xe buýt?"Tôi rút ngắn khoảng cách, hỏi han.
"Thỉnh thoảng."Hàn Băng Vũ đáp gọn.
Tôi gật gật rồi lại ngồi xê ra. Cậu ta không được học tiếng trung cho tử tế hay sao ý mà nói mỗi một từ chính, chả thấy đầu cuối câu đâu.
Một lúc sau, xe buýt đã gần đến. Đó là tuyến xe đi một lèo đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094806/chuong-1-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.