Chương trước
Chương sau
An Dĩ Mạch biến mất ngày thứ năm.

Trong vườn trường C đại truyền ra một tin tức.

Trịnh Phong, bởi vì gây chuyện mà chạy, bị bắt.

Tin tức thật giả còn chưa thể xác định, bạn gái của hắnCù Điềm Điềm hình như cũng thất tung, vẫn không có xuất hiện trong tầmmắt mọi người.

Trong nhất thời, mọi người đều nghị luận.

Phòng ngủ 512.

Lí Thiến nắm lấy tóc: “Ta sắp điên rồi. Dĩ Mạch tìnhhuống không rõ, các ngươi một người giữ yên lặng, một người chỉ lo đọcsách. Ngay cả người nói chuyện cũng không có. Ta nghẹn muốn chết!”

Tầm mắt Nguyên Viên từ cuốn từ điển pháp luật dày cộm dời đi, dừng ở trên người nàng vài giây, lại quay đi, tiếp tục xem.

Đường Tiểu Âm nhìn nhìn di động đang rung, cười nhẹ nói: “Tôn Hải hẹn ta ra ngoài ăn cơm, chờ ta trở lại cùng đi tự học.”

“Ân.” Lí Thiến gật gật đầu.

Sau khi Đường Tiểu Âm ra ngoài, Nguyên Viên gập sách lại, đứng dậy thu thập túi xách.

“Ngươi cũng muốn đi ra ngoài?” Lí Thiến có chút kinh ngạc hỏi.

“Ân.”

“…… Các ngươi như thế nào đem bỏ ai gia một mình ở chỗ phòng ngủ vạn phần nguy hiểm này?” Nàng liếc mắt xem thường.

“Đúng rồi.” Nguyên Viên không nhìn nàng đi đến cạnh cửa, bỗng nhiên quay đầu,“Ngày mai có cuộc thi, tí nữa ngươi tự học trướcđi.”

“Vừa nãy ta mới đáp ứng chờ tiểu Âm trở về.”

“Sẽ thật lâu.” Nguyên Viên thản nhiên nhìn nàng một cái, đóng cửa rời đi.

Ánh mắt kia, tựa hồ có một loại nhìn thấu tình đời, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Lí Thiến không khỏi ngẩn ra.

“Ngày mai còn có cuộc thi, chúng ta tùy tiện một chútkhông được sao, không nên đến loại địa phương này.” Đường Tiểu Âm xuốngkhỏi bmw z4, giọng mang oán giận.

Tôn Hải híp mắt tam giác xem đồng hồ.“Gấp cái gì. Ăn cơm cũng phải chú ý hương vị.”

Chạng vạng 6 giờ là thời điểm Amour bận rộn nhất, nhữngkhách nhân bụng đói kêu vang tại nhà ăn hoa lệ này nhấm nháp đại tiệcPháp quốc.

Nàng đi theo Tôn Hải xuyên qua đại sảnh cùng hành lang,đến trước một cánh cửa thì dừng lại. Phục vụ sinh dẫn đường gõ lên cửavài cái.

“Có người?” Tiểu Âm nhíu nhíu mày, hỏi.

Tôn Hải đưa tay để ở trên môi ‘suỵt’ nhẹ một tiếng, bắt lấy tay nắm cửa, lập tức đi vào.

“Tiên sinh, ông……” Phục vụ sinh trẻ tuổi có chút cuống quít muốn ngăn cản, lại nghe bên trong phòng Vip vang lên một thanh âm.

“Để cho bọn họ vào đi.”

Phục vụ sinh thoáng hạ thấp người, xoay người đi ra ngoài cửa.

Phòng Vip ở Amour rất lớn. Từ trên ba tầng mươi nhìn rangoài cửa sổ, H thành đèn mới lên rực rỡ, rất nhiều ngọn đèn phân bốchằng chịt, tựa như dải ngân hà.

Thời điểm đứng ở trên cao quan sát, người ta sẽ có một loại cảm giác xa cách.

Giống như rời xa thế giới thực, cũng rời xa thăng Thẩm.

Đường Tiểu Âm giương mắt nhìn lại, giữa bàn ăn là mộtnam tử tư thái tao nhã đang ăn cá tuyết. Chỉ thấy hắn buông dao nĩa,dùng khăn lau miệng, tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên mở miệng: “Ngồi.”

Chỉ một chữ này, lại làm cho người ta không khỏi có cảm giác áp lực.

Hoặc nên nói, nam tử này trời sinh đã mang theo khíphách. Thời điểm hắn Thẩm tĩnh giống như biển sâu thần bí khó lường,cất dấu bão tố cùng lốc xoáy.

Khi hắn bất động thanh sắc nhìn chính mình, sẽ có mộtloại cảm giác khẩn trương hệt như bị người ta cầm dao giải phẫu, thực sự khó thở.

Lần đầu tiên nàng gặp của hắn, liền biết, hắn không đơn giản.

Nam nhân này tên là Cố Quân Thanh.

Tôn Hải chống tay bên hông đứng ở một bên, cười gượng hai tiếng. “Cố tổng, quấy rầy ngài ăn cơm, thực ngượng ngùng. Chẳng qua……”

Nam tử liếc hắn một cái, nói: “Tôn tiên sinh chắc có chuyện quan trọng.”

“Tôn gia sản nghiệp, trong những năm gần đây cũng chỉdựa vào máy móc mới có thể kiếm được chút ít, hiện tại…… cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ phải uống gió tây bắc. Mong rằng Cố tổng giơ cao đánh khẽ……” Tôn Hải cười rất là nịnh nọt, đôi mắt tam giác híp lại. Hắn dừng mộtchút, bổ sung: “Nếu sớm biết An tiểu thư là vị hôn thê của ngài, ta làmsao dám đi chạm vào nàng nha? Hết thảy đều là chủ ý của cô ta.”

Đường Tiểu Âm nhìn đầu ngón tay của hắn, tựa hồ đoán trước được mọi việc, cười nhẹ.

“Không tính cãi lại sao?” Ánh mắt Cố Quân Thanh nhìn nữ sinh ngồi ngay ngắn trước mặt.

“Anh đã có bản lĩnh buộc hắn nói ra, tự nhiên cũng cóbản sự tra được chứng cớ. Tôi cần gì phải phủ nhận.” Nữ sinh thẳng lưng, không hề nhíu mày.

Nàng cũng không biết hắn làm cái gì. Nhưng có thể trongmấy ngày ngắn ngủn khiến cho Tôn Hải gian ngoan xảo quyệt lui không thểlui, chắp tay giao ra chính mình, thấp giọng cầu hòa.

Riêng kết quả này, cũng đủ để cho người ta cảm thấy đáng sợ.

“Việc sản nghiệp nhà cậu, lần sau sẽ bàn. Tôi có chút chuyện muốn nói với Đường đồng học.” Hắn chính thức đuổi khách.

“Hảo, hảo……” Tôn Hải đã hoàn toàn mất đi quyền chủ động, bộ dáng khúm núm khiến cho Đường Tiểu Âm một trận buồn nôn. Trước khihắn quay đầu đi, đưa mắt nhìn nữ tử thần sắc khinh bỉ, cười mỉa.

Bóng đêm thêm lạnh.

Thẩm mặc có khi là một loại vũ khí đàn áp.

“Ảnh chụp lúc trước là cô post lên mạng?” Cố Quân Thanh uống một ngụm cà phê.

“Đúng.”

“Dụ dỗ Dĩ Mạch đi bệnh viện là cố ý ?”

“Phải.”

“Là cô bỏ thuốc vào bình nước?”

“Cù Điềm Điềm làm.”

“Thuốc là cô đưa cho cô ta?”

“Đúng.”

“Diễn xuất của cô không tệ. Hiểu được lấy lùi để tiếntìm phụ đạo viên nói thật để thoát khỏi hiềm nghi, cũng biết dùng kế kim thiền thoát xác tìm đến Cù Điềm Điềm, Trịnh Phong làm kẻ chết thay. Chỉ tiếc, cô đánh giá cao nhân phẩm của Tôn Hải, cũng xem nhẹ dũng khí củaTrịnh Phong. Buổi tối hôm kia, hắn đi tự thú.”

“Thật không, đâm người bỏ chạy, đủ phán vài năm?” ĐườngTiểu Âm trên mặt như trước nở nụ cười nhu hòa, giống như một đóa hoakiều mỵ nở rộ. Nàng lúc này cùng bộ dáng nhu nhược nhát gan ngày thườngkhông có nửa phần tương tự, trong mắt lóe ra tia sáng hưng phấn.

“Vô luận kết quả như thế nào, sự cố đụng xe kia hắn cầngánh vác trách nhiệm, mà cô không nên dùng thủ đoạn áp chế hắn.” Ý nghĩa trong lời nói của Cố Quân Thanh trẻo nhưng lạnh lùng.“Tôi đối vớinguyên nhân cô làm như vậy không có hứng thú, bất quá có người ủy thácta hỏi một chút lý do.

Sau cánh cửa phòng Vip, trong một không gian nhỏ không bật đèn.

Nữ sinh mặc áo lông màu đen ngồi tựa vào tấm kính, trong phòng tràn ngập bóng tối, nhìn không tới giới hạn.

Nàng dùng hết toàn lực nắm lấy tay nam sinh bên cạnh,giống như đang một mình chơi vơi giữa biển sâu thì bắt được một tấm gỗdi động.

Nam sinh không biết nên an ủi thế nào, hắn chưa bao giờthấy nữ tử kiên cường giống như chiếc xe tăng nhỏ này biểu hiện ra cảmxúc yếu đuối như vậy. Trái tim của hắn đau nhói. Hắn đứng dậy, đem nàngôm vào trong ngực, nhẹ giọng gọi tên nàng.

“Nguyên Viên……”

Đúng vậy. Bọn họ có thể thấy rõ ràng ánh sáng hắt ra từ phòng Vip, cũng nghe thấy tất cả những gì hai người kia nói.

Khi Thẩm Hãn nghe được những lời thú nhận của Đường Tiểu Âm, thân là người ngoài cuộc hắn cũng cảm thấy buồn bực, huống chiNguyên Viên bên người hắn đã cùng Đường Tiểu Âm sớm chiều ở chung đã banăm.

Hữu nghị. Tin tưởng. Yêu thương lẫn nhau.

Tình bạn của các nàng phức tạp giống như một cái mạng nhện tinh xảo, lại ở trong mưa to tan thành mảnh nhỏ.

Trong bóng tối, hắn không thấy rõ biểu tình của nàng, chỉ có thể nắm chặt tay nàng.

Đường Tiểu Âm mỉm cười, nụ cười quen thuộc đến thế. Ôn hòa, lạnh nhạt, tốt đẹp, như sự ấm áp thân mật nhất.

Nàng nói, thời điểm Hứa Thú say rượu luôn miệng gọi têncô ta, ta mới biết được, cái gọi là tác hợp của An Dĩ Mạch là một sựkiện buồn cười đến mức nào. Mà ta lại tin là thật, toàn tâm toàn ý yêungười vốn chẳng yêu mình.

Nàng nói, ta từng trả giá bao nhiêu cố gắng, các ngươibiết sao? Các ngươi đương nhiên sẽ không biết. Nhưng vô luận ta làm nhưthế nào, trong mắt hắn đều là bóng dáng của cô ta, không có chỗ cho tadung thân.

Nàng nói, nếu không phải vì cô ta, ta sẽ không ở quánbar uống đến mức say không biết gì, cũng không cùng tên Tôn Hải ghê tởmkia phát sinh một đêm tình. Cũng sẽ không có đứa nhỏ. Cho nên ta mang cô ta đi bệnh viện, để cho cô ta thấy ta đau đớn đến mức nào. Cũng để chota trong khoảng khắc đầu tiên tỉnh lại, nhớ kỹ nữ nhân làm cho ta đauđớn.

Nàng nói, hết thảy đều do cô ta. Cô ta mang đến cho tabất hạnh, làm cho ta thống khổ. Mà cô ta lại bắt được ngươi, Cố QuânThanh. Cô ta muốn từng bước một hướng đến vị trí phu nhân cao quý, tacàng muốn đem cô ta kéo xuống dưới, để cho cô ta cũng nếm thử tư vị thân bại danh liệt, bị người vứt bỏ. Ta lợi dụng Tôn Hải. Khéo là hắn mụckích một màn Trịnh Phong đâm xe bỏ chạy. Vì thế Trịnh Phong cùng nữ nhân Cù Điềm Điềm ngốc kia trở thành quân cờ tốt nhất của ta.

Nàng nói, ta hận cô ta. Hận không thể dùng tất cả sức lực mà ta có để báo thù.

Nàng vẫn đang cười, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần có vài phần tái nhợt.

Nguyên Viên chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng vẫn nhớ rõ cuộc đối thoại kia.

Cù Điềm Điềm hồng mắt quát “Tôi nói, thuốc ngủ là tôibỏ, người cũng là tôi chuyển ra ngoài! Tất cả đều là tôi làm, anh cònmuốn thế nào?”

Lại thấy Trịnh Phong bắt lấy nàng, gắt gao ôm vào trong ngực.

“Đủ. điềm điềm. Em đã làm quá nhiều việc cho anh. Cám ơn em.” Hắn nói,“Hết thảy cũng bởi vì anh mà ra. Anh không cẩn thận đụngvào người ta, cho nên bị kẻ khác bắt được nhược điểm.”

Ánh mắt Cù Điềm Điềm trống rỗng bi thương. Nàng bình tĩnh nhìn Trịnh Phong, cúi đầu khóc nức nở.

“Điềm Điềm, nếu…… Em sẽ chờ anh trở lại sao?”

Nàng cười gật đầu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Một khắc đó, bọn họ đã yêu nhau.

Trước khi hắn rời đi có nói, Nguyên Viên, giúp tôichuyển lời xin lỗi đến Dĩ Mạch, ảnh chụp cùng thuốc ngủ cũng không phảilà ý của tôi.

Bóng đêm dần dần dày.

Đáy mắt Nguyên Viên nổi lên một trận sương mù ẩm ướt.

Lời nói của Đường Tiểu Âm cũng giống như dao ăn mà cácthực khách nắm trong tay, mà lòng của nàng lại giống như miếng bít tếtbày trên bàn, bị người ta hung hăng cắt xuống, miếng thịt lớn bị từngđao từng đao cắt thành mảnh nhỏ.

Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, thậm chí không có chút hoài nghi.

Người có thể chia sẽ bí mật, một chút cũng không phòng bị.

Người có thể ở trong đêm khuya ôm nhau sưởi ấm.

Người có thể dùng hai tử ‘tỷ muội’ để hình dung.

Nước mắt rơi xuống, nóng bỏng tổn thương hai má.

“Đây là chi phiếu.” Cố Quân Thanh tờ chi phiếu đặt trước mặt Đường Tiểu Âm,“Ba ngày sau, sẽ có người đưa cô đi thành thị khác.”

“Này xem như điều kiện để tôi rời xa An Dĩ Mạch?” Nàng lạnh nhạt.

“Cái này tặng cho người từng là bằng hữu của Dĩ Mạch.Nàng sẽ không biết những chuyện này, dù cô có đi xa vẫn là hảo tỷ muộicủa nàng.” Trong đôi mắt hắn tràn ngập sương tuyết, lạnh lẽo.“Nếu côkhông phải bạn thân của nàng, tôi có rất nhiều phương pháp khiến cho côsống không bằng chết. Cho nên báo cho cô biết, cô không có quyền lựachọn hay cự tuyệt.”

Vạch trần nàng, lại để cho nàng rời đi. Hắn ở dùng phương thức này bảo hộ nữ nhân ngây thơ kia.

Đường Tiểu Âm cụp mắt, ngón tay mân mê góc áo mềm mại.“Tất cả những chuyện này, nếu tôi nói cho cô ta biết?”

Đôi chân thon dài của nam tử gác lên, đột nhiên nở nụcười. Nụ cười kia mang theo sát khí sắc bén, mang theo áp lực cùng khinh miệt, làm cho sau lưng nàng sinh ra một lớp mồ hôi lạnh.

“Cô không có cơ hội.” Hắn nói.

Nàng cắn môi, Thẩm mặc một lát, cầm lấy chi phiếu kia đứng dậy.

Sau khi Đường Tiểu Âm rời đi, Nguyên Viên đẩy cánh cửa đang ẩn nấp.

Ánh mắt của nàng có chút phiếm hồng, lại vẫn là thần sắc kiên nghị.

“Kỳ thật cô không cần đến.” Cố Quân Thanh nói.

“Có chút việc phải tận tai nghe thấy mới có thể thừanhận. Có một số việc phải tận mắt chứng kiến mới có thể quyết định lấyhay bỏ. Ta tìm tòi nghiên cứu chân tướng, là vì bảo hộ Dĩ Mạch, lạikhông biết, hóa ra chân tướng này lại làm bị thương chính mình.” Nàng nỗ lực mỉm cười,“Hiện tại hối hận, hoàn toàn không biết gì cả mới là hạnhphúc nha.”

Thẩm Hãn xoa xoa đầu của nàng, nửa ngày mới nói được một câu: “Đứa ngốc……”

Nàng bỗng nhiên nhớ tới biểu tình kia.

Ba ngày trước, lúc giữa trưa nàng đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Tống Úc Bạch ngồi đối diện nàng, vẻ mặt ưu thương.

Bí mật chưa từng được tiết lộ, trong buổi trưa hôm đó phơi bày hoàn toàn.

Một buổi sáng sau hôm say rượu, thời điểm Tống Úc Bạchtỉnh lại phát hiện nữ nhân nằm bên người mình là Đường Tiểu Âm, hắn thất kinh.

Nàng cười nói, làm sao bây giờ, Tống Úc Bạch? Ngươi muốn đi cầu nàng tha thứ, hay là rời đi nàng?

Vì thế hắn lựa chọn rời đi, tạ từ Lí Yên Như, làm cho nàng quên đi chính mình.

Hắn nói, sai lầm này quá lớn, ta thậm chí không dám cầu được tha thứ. Nếu nhất định phải thương tổn nàng, ta tình nguyện rời đi.

Hắn nói, cẩn thận Đường Tiểu Âm. Còn có, nhờ ngươi không cần nói cho nàng.

Nguyên Viên cùng Thẩm Hãn chậm rãi bước trong bóng đêm H thành. Chung quanh là cảnh đêm.

“Kỳ thực nàng có rất nhiều cơ hội tính kế Dĩ Mạch, hơn nữa, còn có thể làm cho Dĩ Mạch bị thương quá nặng.” Nàng thì thào nói.

“Lòng người, luôn luôn có một chỗ thiện lương.” Thẩm Hãn đem nàng ôm vào trong ngực.“Cố Quân Thanh khẳng định cũng nhìn ra điểmnày. Cho nên, mới có thể khinh địch như vậy để cho nàng rời đi.”

Nàng gật gật đầu, không hề mở miệng.

Trong một buổi tối như bao buổi tối khác.

Có cái gì đó đã bị biến đổi, rốt cuộc cũng không thể quay về.

Bên tai, vang lên tiếng đóng cửa, là cánh cửa cũ kỹ phủ đầy bụi, chậm rãi đóng lại.

Tạm biệt.

“Cái gì? Tiểu Âm chuyển trường ?” Dĩ Mạch sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ trở về phòng nghe được tin này đã trợn trừng mắt.

“Ân. Nàng có cơ hội trao đổi học tập, đi Y thành l đại.” Nguyên Viên từ cuốn [nghiên cứu hoạt động] ngẩng đầu, nói.

“Làm sao có thể…… Nhanh như vậy……” Dĩ Mạch mất mát vạn phần nhìn chiếc bàn học trống không, tức giận dậm chân.

“Chính là, ngày đó bỗng nhiên bước đi, hơn nữa Y thànhnhư vậy xa……” Lí Thiến than thở,“Tiểu Âm thay đổi số di động, liên hệthế nào cũng không được.”

“l đại cũng là một đại học có tiếng, có thể đi đến đó học tập là cơ hội tốt.” Nguyên Viên thản nhiên nói ra một câu.

“Cố Quân Thanh đáng ghét đem ta nhốt ở trong nhà! Ta ngay cả cơ hội nói lời từ biệt cũng không có!” Dĩ Mạch đập bàn.

“Còn nữa, chuyện Cù Điềm Điềm bỏ thuốc ngươi, ngươi cứ như vậy quên đi sao?” Lí Thiến hỏi.

“Ân. Có biết cũng không để làm gì, hơn nữa Trịnh Phong lại…… Đối với cô ta là đả kích rất lớn.”

“Ngươi a ngươi, sớm hay muộn cũng có ngày ngươi chết trong tay người khác.” Lí Thiến phỉ nhổ vạn phần.

“Tốt lắm tốt lắm, đến giờ ăn trưa.” Nguyên Viên kéo hai người xuống lầu, lại phát hiện Audi r8 màu bạc đứng ở dưới lầu.

Nam tử cao ráo tựa vào cửa xe, đang lấy di động ra nhắn tin.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu vào trên người hắn, hình thành một vầng sáng nho nhỏ.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu, đối với nàng mỉm cười.

Dĩ Mạch tim đập thình thịch. Mặt nàng ửng đỏ, không được tự nhiên giả bộ không phát hiện, cứ thế đi qua bên người hắn, lại bịhắn một phen giữ chặt.

“Quả nhiên, tức giận……” Đã đoán được từ sớm, bất đắc dĩ cười.

Nàng liếc mắt xem thường, vừa muốn oán giận, lại bị hắn nhẹ nhàng ở trên trán hôn một cái.

Phòng ngủ dưới lầu người đến người đi, rất nhiều ánh mắt hướng bên này nhìn lại.

Nguyên Viên mặt không chút thay đổi ho nhẹ hai tiếng.

Lí Thiến thực nhanh tay lấy di động ra tính chụp ảnh lưu niệm.

Mặt Dĩ Mạch đỏ lên, đem những lời muốn nói nuốt vào trong cổ họng.

“Như vậy, người ta mang đi.” Cố cầm thú dương dương tự đắc, đem An đồng học thạch hóa nhét vào trong xe.

“Đi vui vẻ.” Lí Thiến vung một tờ giấy ăn làm bộ đưa tiễn,“Tối nay trở về a ~”

Nguyên Viên oán thầm: Thằng nhãi này quả thực cầm thú, ngay cả mỹ nam kế đều dùng tới.

Lúc này bốn người đều không chú ý, có một chiếc xe hơiđỗ ở sau lưng bọn họ cách đó không xa, có người nhanh chóng ấn nút hạcửa kính.

Chạng vạng mấy ngày sau, Cố Quân Thanh vốn hẹn nàng điăn tối lại chậm chạp không xuất hiện. Dĩ Mạch chính đang nghi hoặc, lạinhận được điện thoại của hắn.

Đó là một tin tức xấu.

Cố Cửu Thành tắc động mạch tim, hôn mê Thẩm trọng.

Suốt ba ngày thời gian, thủy chung không có tin tức tỉnh lại.

Cố Quân Thanh trong điện thoại có vẻ rất mệt mỏi. DĩMạch biết rõ lúc này mỗi một phút đối với hắn mà nói đều là một loại dày vò, chỉ có thể không ngừng an ủi.

Giữa trưa ngày thứ tư, một chiếc s60 màu đen dừng ở bên cạnh Dĩ Mạch lúc này đang đi về phía căn tin.

Một nữ tử dung mạo sắc xảo xuống xe, rất lễ phép cúi đầu một cái, nói: “An Dĩ Mạch tiểu thư phải không? Tôi gọi là Lam, Cố tiênsinh phái tôi mời tiểu thư đến quý phủ một chuyến.” Dứt lời, mỉm cườithay mở cửa xe.

Dĩ Mạch mê man nháy mắt mấy cái, cuối cùng lên xe.

Trên đường bấm số gọi cho Cố Quân Thanh nhưng không có người nghe.

Nàng nghi hoặc hỏi: “Cố Quân Thanh có chuyện gì tìm tôi sao?”

Lam ngồi ở phía trước quay đầu lại, mỉm cười nói: “Thỉnh tiểu thư đi, là Cố gia đại thiếu gia, Cố Tĩnh Hàn tiên sinh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.