Ta, ta làm sao vậy? Ta đang ở đâu đây? Vừa mở mắt ra đã thấy đỉnh giường xa lạ, Tiếu Mạch nghi hoặc. Nhớ rõ ngày hôm qua đi thư viện, rồi Ly Nhật Diệu đến, sau đó hắn đưa ta tới ngự thư phòng, hắn còn nói rất nhiều điều kỳ quái. Hắn nói chỉ có ta mới chân chính là con hắn, những người khác chỉ là hoàng tử của hắn. Hắn ở trước mặt bọn họ đầu tiên là hoàng đế tiếp theo mới là phụ thân, chỉ có ở trước mặt ta hắn mới chân chính là phụ thân.
A! Tiếu Mạch nở nụ cười tự giễu. Nghĩ tới, ta —— khóc. Vì lời nói của Ly Nhật Diệu đã làm cho ta nghĩ thông chuyện mà ta hai mươi bảy qua ta vẫn luôn khó hiểu, càng dọa người chính là ta thế nhưng còn ngất đi. Tiếu Mạch bắt tay nhẹ nhàng đặt ở ngực, giống như ở trong lòng ngực trái tim vẫn còn ẩn ẩn đau. Nguyên lai cha mẹ chưa bao giờ cho rằng ta là đứa con của bọn họ, nên bọn họ mới có thể không nhìn ta như vậy, khó trách vô luận ta có cố gắng như thế nào đều không thể chiếm được sự chú ý của bọn họ. A! Ta lại làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên đa sầu đa cảm, ta không phải người yếu đuối như vậy a! Nước mắt! không cần chảy, không cần chảy, dừng lại, dừng lại a! Đáng giận! Vì cái gì nước mắt vẫn không ngừng rơi, dừng lại a, không cần chảy nữa. Từ trước đến giờ ta rõ ràng chưa bao giờ khóc, vì cái gì? Ta không cần như vậy, đây không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-thanh/1572927/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.