Edit: Thanh ThanhBuổi tối, tôi ngoan ngoãn nằm xuống cái sạp nhỏ đối diện giường lớn trong phòng ngủ, bên kia Phong Tiếu Thiên nằm trên giường gọi: “Tiểu bạch si, sang giường ngủ này!”
Lúc chiều không ngờ huynh ấy không nổi nóng với tôi nữa, thật là hiếm thấy.
Cái sạp hơi nhỏ, co chân duỗi tay quả thật có chút không thoải mái.
Lại nhìn đến vị nhị đại gia Phong Tiếu Thiên đang nằm ngủ trên giường lớn, vội không ngừng lắc đầu.
Phong Tiếu Thiên ngược lại không chút tức giận, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, cao giọng nói: “Nghe nói muội kiếm tiền đều kiếm ở thanh lâu, là bán xuân dược à!?” Nghe không ra là vui hay là giận.
Vốn cũng không có gì phải chột dạ, trước giờ Vân Tiêu Cung tôi cũng đã có tiếng lẳng lơ, đặc biệt là những môn đồ của Vãn Li cô cô, cung chúng luôn tiếng xấu nổi danh, nhưng không biết vì sao, đối với Phong Tiếu Thiên tôi lại vô cùng chột dạ thoái chí, chung quy cứ cảm thấy như làm chuyện không muốn để người khác biết.
Suy nghĩ lại, cũng không có gì phải chột dạ.
Người mà tôi nên chột dạ, hay nói khác hơn là sợ hãi là sư phụ Nhiễm Tu, trên giang hồ sư phụ lại còn rất có tiếng tăm, cuối đời không nên bị một đứa nghiệt đồ như tôi hủy hoại thanh danh, vô cùng nhục nhã.
Trở mình ngồi dậy, vốn định nói chuyện với huynh ấy, ánh nến ở đầu giường sáng rõ, chiếu lên dung mạo như vẽ của huynh ấy, dáng vẻ mệt mỏi, đột nhiên không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-van-quy-xu-quay-ve-chon-cu/3196003/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.