Tôi ôm lấy ngực nhảy khỏi xe ngựa, mặc kệ Phong Tiếu Thiên đang duỗi tay tới, dõi mắt nhìn theo, không ngờ lại bị cảnh tượng trước mặt làm hoảng sợ.
Tháng sáu tuyết rơi?
Trước mặt là một đống lớn các tinh thể màu trắng, như mỹ ngọc, như tuyết đọng thành băng, nhưng thời tiết thì lại đang cực kỳ nóng bức.
Phong Tiếu Thiên đi theo sau tôi như một gà mái mẹ bảo hộ gà con không rời một bước, sau khi bị huynh ấy bảo hộ như vậy suốt hơn một tháng tôi cũng cảm phục huynh ấy vô cùng, cứ im lặng mà đi theo tôi như thế, chẳng lẽ trên người tôi có món bảo bối gì hay sao?
May nhờ có một chút ít phân tình từ hồi lúc nhỏ, không thì tôi cũng thật sự rất hoài nghi cái bụng dạ khó lường của tên này.
Tạ Kinh Hồng cùng với Vân Khiêm cười cười đi ở phía sau.
Trong mũi cảm thấy có mùi gì đó mặn mặn, tôi bước lại gần giẫm lên trên đống tinh thể màu trắng, cuối cùng mới hoài nghi mở miệng: “Đống màu trắng này có phải là muối không?”
Tạ Kinh Hồng thong thả bước tới: “Không sai, đây là ruộng muối của Tạ gia bọn ta”.
Mặc dù tôi không hay xuống bếp, nhưng từ sau khi xuống núi cũng có chút tìm tòi đối với giá bạc và giá cả của mấy vật dụng hay dùng.
“Bao nhiêu đây vậy không phải là rất nhiều bạc sao?”
Lại đưa mắt nhìn quanh, một mảng trắng lóa cứ như một đống vàng nén lấp lánh đang chợt ẩn chợt hiện trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-van-quy-xu-quay-ve-chon-cu/3196001/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.