Duy Nhược Hề đem tấm thảm lông màu đen đặt dưới cây đào, nhưng mà cây đào kết trái rồi, cô muốn vừa nằm vừa ngắm hoa nên kéo tấm thảm đến gần dưới cây Táo. Vừa nằm vừa ngắm hoa táo trắng trắng hồng hồng rất là thú vị nha.
Nằm nghỉ lưng trên tấm thảm mềm mại lại ngắm hoa táo trên đỉnh đầu, ngửi hương thơm thoang thoảng của hoa, mí mắt Duy Nhược Hề bắt đầu kéo xuống. Nhược Hề cảm thấy rất buồn ngủ và hình như cô cũng quên sự kiện lần trước ngủ trong không gian kia.
Duy Nhược Hề cảm thấy ánh mắt càng ngày càng trầm, thôi quên đi, ngủ một giấc thật ngon ngay chỗ này trước đã. Duy Nhược Hề cảm thấy khi cô ngủ trong không gian không hoàn toàn mê mệt, vẫn có chút cảm giác. Mơ mơ hồ hồ suy nghĩ sau đó hai mắt Duy Nhược Hề hoàn toàn nhắm lại, hiện ra tư thế đã ngủ say.
“Đào Đào, cái người này …ngủ… rồi sao?” Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên một thanh âm non nớt có chút đứt quãng giống như tiếng đứa nhỏ vừa mới học nói.
“Này Bình Bình, nhỏ giọng một chút, người này tinh thần lực dị thường, cẩn thận kẻo cô ấy nghe được chúng ta nói chuyện.” cũng như giọng nói vừa rồi, thanh âm này cũng là của trẻ con, bất quá chỉ là nói chuyện lưu loát hơn giọng khi nãy. Thanh âm không có bị đứt quãng
“Đào….Đào, cô…cô…ấy.” cái giọng cuối cùng này là đứt quãng nhiều nhất.
“Anh Anh, cậu chưa nói được thì không cần nói, kẻo đem cô ấy đánh thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-trac/2148057/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.