Duy Nhược Hề xử lý xong mọi chuyện thì trực tiếp trở về nhà, lúc này đang đúng giữa trưa, hiện tại chắc Tiểu Hạo cũng sắp trở về. Cô cũng không có ý định nói lời gì với Tiểu Tam, về sau thế nào có lẽ đều nhờ vào bản thân bọn họ.
Về đến nhà thì ba mẹ cô đang nấu ăn còn Tiểu Hạo vẫn chưa về đến, biết Tiểu Hạo vẫn chưa về nên cô đành phải xuống bếp phụ mẹ.
Cho đến khi cơm canh được nấu xong thì Duy Nhược Hề nghe được tiếng đập cửa. Cô nhanh chanh chạy đến mở cửa ra, quả nhiên bên ngoài chính là Duy Hạo.
Duy Hạo hiện tại nhìn qua rất thành thục, đầu đinh gọn gang, một thân quân trang sạch sẽ. Vẻ mặt cậu sáng lạn nhìn chị cậu rồi cười vui vẻ.
“Tỷ, em đã trở lại!” Duy Hạo nói xong lại lao đến ôm lấy Duy Nhược Hề, “Tỷ, em nhớ tỷ muốn chết!”
“Chị cũng nhớ em, Tiểu Hạo.” Đôi mắt của Duy Nhược Hề có chút hồng hồng. Cô vốn là một cô nhi mà hiện tại lại có thể có được người nhà như thế thì đây chính là mơ ước lớn nhất của cô. Là niềm hạnh phúc lớn nhất đời cô.
“Thôi vào nhà đi! Ba mẹ chuẩn bị thiệt nhiều đồ ăn cho em kìa!” Duy Nhược Hề cười rồi hỗ trợ Duy Hạo đem hành lý vào nhà.
Duy ba và Duy mẹ thấy Tiểu Hạo về thì kích động không thôi.
Đồ ăn cho bữa vô cùng phong phú, Duy ba cùng Duy mẹ hầu như đem hết các loại thức ăn trong không gian ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-trac/2147825/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.