Mặc Thiệu Viễn bước vào Mặc gia, ông Lý đã lao đến định nắm lấy cổ áo anh, nhưng Vương Vũ đã nhanh tay hơn, giữ lấy tay ông bẻ quẹo ra sau.
- Là mày làm đúng không? Mày làm vậy đáng mặt đàn ông không?
- Tôi không có làm!
Mặc Thiệu Viễn thong thả bình thản ngồi xuống sofa, khuôn mặt lạnh tanh nhìn Lý Tư Khiết.
Bà bây giờ một tiếng của không dám thốt ra trước mặt của Mặc Thiệu Viễn, cúi mặt làm ngơ mặc kệ sống chết của ông Lý.
- Mày không làm thì ai làm? Mày đừng có chối.
Ông Lý vẫn rất hung hăng. Đoạn video đó bây giờ tràn lan trên mạng, thanh danh mặt mũi của Lý gia bây giờ như quăng xuống hố đen. Con gái của ông sau này làm sao lấy chồng, làm sao ngước mặt nhìn ai.
- Mặc Thiệu Viễn này sợ ai mà có làm không dám nhận. Nhưng ông cũng đừng trách người khác, nếu con gái ông không có thì cần gì phải sợ, đúng không?
- Mày đừng giở giọng đó nói với tao, không mày thì là ai?
- Tôi nhắc lại một lần nữa, TÔI KHÔNG CÓ LÀM!
Mặc Thiệu Viễn gằng giọng, giọng nói trầm ồn càng thêm uy lực, đáng sợ.
Anh vốn không để tâm đến Lý Thục Di, điều anh nhắm tới là Lý Thị. Việc cô ta lên giường với ai, hay là vấn đề gì cũng không liên quan đến anh.
Đời này, người con gái anh quan tâm nhất chỉ có thể là Châu Lạc Thanh, những người khác với anh như vô nghĩa.
- Anh thôi đi, con gái anh, anh không chịu dạy mà chạy đến đây chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-trao-anh-mot-tinh-yeu/435685/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.