Sở Kiều Ân ra khỏi phòng, bà Lý Tư Khiết mới lên tiếng nói.
- Đình Kiên, con còn nhởn nhơ vui vẻ được sao? Mặc Thiệu Viễn sắp cướp hết tất cả của con, sắp tống ba mẹ con chúng ta ra ngoài đường rồi.
- Mẹ nghĩ con chưa làm gì sao? Con làm hết cách rồi!
Mặc Đình Kiên xỏ dép bước đi lại bàn, mở nắp chai rượu rót vào ly uống một hơi cho tâm trạng thoải mái lên đôi chút. Đã bị làm mất hứng, vậy mà bà còn nhắc đến cái tên Mặc Thiệu Viễn, người anh câm ghét muốn loại bỏ nhất lúc này.
- Thiệu Viễn lấy vợ, sinh cháu trai cho Mặc gia thì mẹ con mình sẽ mất tất cả, ngay cả Lý Thị cũng sẽ điêu đứng. Lúc đó chúng ta còn mặt mũi nào ra ngoài nhìn người khác nữa.
- Không phải mẹ đang tìm cách cho nó kết hôn với Thục Di sao?
- Tính cách của Thiệu Viễn khó mà áp đặt, với lại bà nội con rất thương nó. Mẹ nghe Thục Di nói, hình như nó và một cô gái trong tập đoàn có mối quan hệ gì đó. Con lo mà dự liệu đi.
Mặc Đình Kiên trầm ngâm ngồi xuống sofa, ánh mắt lo lắng. Anh đường đường là đại thiếu gia, từ làm tổng giám đốc xuống làm phó tổng, bây giờ nếu anh còn không nắm quyền làm chủ Mặc gia thì có phải rất mất mặt không, ra đường chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo.
Như vậy đã quá đủ rồi. Từ ngày Mặc Thiệu Viễn xuất hiện, những thứ đáng lẽ là của anh đều dâng trọn cho nó. Nó là cái thá gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-trao-anh-mot-tinh-yeu/273111/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.