Mặc Tử Hàng đẩy cửa ban công đi ra , gió đêm quật vào gương mặt hệt như điêu khắc của anh. Anh rút trong túi một điếu thuốc , mân me một hồi rồi lại bỏ lại vào túi mà không hút.
Anh đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi , Giang Yên Nhiên ấy vậy mà lại quỳ xuống cầu xin ba anh cho cô ta một cơ hội để được ở lại Mặc gia.
Thời hạn của cô ta là một tháng.
"Sau một tháng không nhớ lại thì sẽ rời đi à" Mặc Tử Hàng tự mình lẩm nhẩm.
Anh có phần không hiểu vì sao cô lại đánh đổi nhiều đến thế , quỳ gối trước mặt người khác , đó không phải là một hành động tuỳ tiện.
Cái quỳ gối còn thể hiện sĩ diện và hình tượng của một con người , huống hồ trước kia cô cũng là thiên kim tiểu thư.
Gió thổi mạnh khiến cánh cửa đập mạnh vào , Mặc Tử Hàng có chút giật mình , mà cái giật mình đó cũng nhắc nhở anh đã tốn thời gian suy nghĩ nhiều đến cô gái vốn không liên quan đến anh.
Ngay khi anh vừa định quay lưng trở về phòng , dưới sân , bóng lưng thon gầy cô đơn đang di chuyển hoà vào bóng đêm. Dưới ánh đèn mờ , Giang Yên Nhiên bước đi nhẹ tênh trên những phiến gạch , tưởng chừng như gió có thể quật ngã cô bất cứ lúc nào.
Mặc Tử Hàng bất giác nhìn theo , anh hơi cau mày. Giữa đêm mùa thu , cô ra ngoài trong bộ dạng chỉ khoác thêm một chiếc áo gió mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-cung-chieu-vo-yeu/3311120/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.