Sau đó tất cả mọi người đều trở về nhà.
Giang Yên Nhiên nghe người hầu nói Mặc Đình Thiệu muốn gặp cô.
Cô biết đây không phải là chuyện hay ho gì. Nhưng trước khi muốn tới bên Mặc Tử Hàng, cô cần đối diện với Mặc Đình Thiệu.
Giang Yên Nhiên lấy hết can đảm, gõ cửa phòng của ông.
Chất giọng lạnh lùng vang lên, cho phép cô vào.
Mặc Đình Thiệu ngồi nghiêm chỉnh ở bàn làm việc, uy lực phát ra từ ông không nhỏ, cô có thể hiểu ở độ tuổi này để có được thành tựu như bây giờ không phải nhờ may mắn mà có được.
Hơn nữa Mặc Đình Thiệu còn không đơn giản chỉ làm kinh doanh, ông và ba cô còn có mối "nhân duyên" khác.
Giang Yên Nhiên bước vào, thậm chí còn không dám thở mạnh. Xoay người đóng cửa thật khẽ, đứng cách bàn làm việc của ông khoảng chừng hai mét, Mặc Đình Thiệu cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn cô lấy một cái.
Dường như đã biết người đến là ai.
Không khí yên lặng như tờ, mà con người sợ nhất chính là sự im lặng, hô hấp của cô trở nên dồn dập, lo lắng cũng có chút hoảng sợ, Giang Yên Nhiên không ngừng tự trấn an bản thân.
Cuối cùng để cắt ngang bầu không khí lạ lùng này, cô hắng giọng chào một tiếng:"Bố ạ, bố gọi con có chuyện gì không ạ?"
Không lâu sau đó Mặc Đình Thiệu dừng ánh mắt đang nhìn sổ sách, nâng cằm lên nhìn cô. Nét mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi. Ông ta hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-cung-chieu-vo-yeu/2992268/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.