Đứng trên hành lang một lúc lâu, rốt cuộc Lý Nhã cũng bật khóc.
“Hu hu...”
Đứa bé trong lòng cô ấy cũng đỏ hoe vành mắt, trên lông mi vương nước mắt, cứ khóc suốt.
Cảnh tượng như vậy thật sự quá mức tàn nhẫn đối với một đứa trẻ.
Lý Nhã ôm đứa bé đứng trước mặt Mộ Thiển: “Cảm ơn.”
Cô ấy cũng biết Mộ Thiển không hề thiếu nợ mình gì cả, trái lại là cô đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với Mộ Thiển.
“Chuyện của quá khứ là do tôi không đúng, tôi...”
Có những lời đã lên đến miệng rồi nhưng Lý Nhã vẫn không biết phải nói như thế nào với Mộ Thiển.
Cô ấy mím mím môi muốn nói lại thôi, rốt cuộc cúi đầu xuống ôm đứa bé trực tiếp rời đi.
Mộ Thiển đứng tại chỗ chăm chú nhìn theo bóng lưng của hai mẹ con cô ấy rời đi, thở dài thất vọng vẫy vẫy tay với vệ sĩ đứng trước cửa: “Gọi bác sĩ.”
“Dạ.”
Vệ sĩ hơi gật đầu, trả lời một tiếng sau đó chạy đến bàn trực y tá.
Chẳng mấy chốc sau, hai y tá chạy đến dẫn Cẩm Điềm Điềm rời khỏi.
Cẩm Điềm Điềm nằm trên băng ca tuyệt vọng dùng ánh mắt chất chứa đầy thù hận liếc nhìn Mộ Thiển, ôm bụng, không hề lên tiếng.
Đợi đến khi cô ta đi khỏi, cuối cùng mới yên tĩnh được phần nào
Mộ Thiển bước vào phòng bệnh, trên mặt đất vẫn còn đọng lại một vũng máu.
Đôi mắt của cô hơi híp lại, chần chừ trong chốc lát mới thôi không nhìn nữa đi đến trước mặt Mặc Viên.
Leng keng.
Mặc Viên không ngừng đung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725298/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.