Chương trước
Chương sau
- -----
Chương 1136: Cẩm Điềm Điềm xuất huyết.
Từ khi Lý Nhã xuất hiện tại bệnh viện, Mộ Thiển đã biết cô ta sẽ không chịu để yên.
Thế nhưng không ngờ sau khi cô ta nhìn thấy Cẩm Điềm Điềm thì tâm trạng sẽ quyết liệt như thế, nhưng cuối cùng không thể chỉ đổ cho một mình Lý Nhã được.
Hoàn toàn do Cẩm Điềm Điềm gieo gió gặt bão, cô ta không nên ngang ngược càn quấy, khoe khoang phách lối trước mặt Lý Nhã nhằm kích thích Lý Nhã.
Mộ Thiển đã cho Cẩm Điềm Điềm quá nhiều cơ hội. Lúc này khi thấy Lý Nhã ra tay với Cẩm Điềm Điềm, tuy cô có thể cứu giúp nhưng một khắc cuối cùng cô đã kiềm chế bản thân.
Ầm!
Lý Nhã trút toàn bộ nỗi căm hận với Mặc Viên lên người Cẩm Điềm Điềm, cú đá kia dồn hết sức đá mạnh vào bụng Cẩm Điềm Điềm.
Cẩm Điềm Điềm tránh không kịp nên bị đá ngã ra, cơ thể lùi ra sau té xuống đất, đầu đập xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang trầm đục.
“Á... Đau quá...”
Âm thanh trầm đục kèm theo tiếng hô khẽ của Cẩm Điềm Điềm. Cô ta giơ tay lên ôm bụng, đau đến nỗi phải co quắp người lại: “Cứu mạng... Cứu mạng... con của tôi... Viên, con của chúng ta...”
Mặc Viên nằm trên giường bệnh trơ mắt nhìn tất cả nhưng lại không thể làm gì được.
Anh ta tức giận giãy dụa, đôi đồng tử đen như mực ửng đỏ, trán nổi hằn gân xanh, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lý Nhã: “Lý Nhã, có phải cô muốn chết không? Cô còn dám tiếp tục động vào Điềm Điềm thử xem!”
Từ lúc ban đầu luôn bày mưu tính kế đến bây giờ như cá nằm trên thớt mặc người chém giết.
Loại cảm giác bất lực đó khiến Mặc Viên trở nên táo bạo và phẫn nộ khác thường.
Ánh mắt sắc bén và tàn bạo của anh ta nhìn xoáy vào Lý Nhã. Nếu ánh mắt có thể giết người thì dám chắc Lý Nhã đã bị róc xương róc thịt rồi.
“Chết ư?”
Lý Nhã cười một cách lạnh lẽo, xoay người đi đến bên giường nhìn xuống anh ta: “Mặc Viên, anh nghĩ anh là ai? Anh chẳng qua chỉ là tù nhân mà thôi, bản thân mình khó bề giữ nổi mà còn đòi giết tôi?!”
“Hức... hu hu...”
Cậu bé ngồi trên ghế sofa nhìn thấy cảnh trước mặt thì sợ hãi và hoảng hốt, òa khóc lên: “Mẹ... sợ... sợ...”
Cậu bé vẫn còn rất nhỏ nên phát âm không rõ. Trái lại, cậu tuột xuống khỏi ghế sofa chạy đến bên cạnh Lý Nhã ôm lấy chân của cô ấy: “Mẹ...”
Gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo và đáng yêu rưng rưng nước mắt. Đôi mắt to trong suốt ngấn lệ và ửng hồng rất dễ làm người ta đau lòng.
Lý Nhã tức giận nhưng trong lòng cũng rất xót con.
Cô ấy cúi đầu nhìn đứa con bên cạnh, cúi người bế bé lên, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt cậu bé, thay đổi giọng sắc bén ban nãy thành câu an ủi dịu dàng: “Ngoan, đừng khóc nữa nhé, mẹ không tốt, mẹ làm con sợ rồi.”
Vỗ về lưng cậu bé, cô ấy cho bé nằm sấp trên vai mình.
Cậu bé khóc không ngừng, vai co rúm lại trông rất đáng thương và khiến người ta đau lòng.
Cẩm Điềm Điềm nằm dưới đất liên tục kêu đau và khóc lóc nhưng ngoài Mặc Viên ra thì không ai quan tâm đến sống chết của cô ta cả.
Lý Nhã đứng trước mặt Mặc Viên, thoáng nhìn đứa con trong lòng, nghẹn ngào hỏi: “Anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc Tiểu Xuyên có phải con của anh không?”
Có lẽ Lý Nhã đã nghe nói về chuyện của Mộ Điềm Tư nên cũng đang nghi ngờ thân phận của Tiểu Xuyên.
Dù Tiểu Xuyên có phải con của Mặc Viên hay không thì cũng không thể thay đổi được điều gì, nhưng cô ấy vẫn muốn biết ai mới thật sự là ba ruột của Tiểu Xuyên.
“Không... Không phải!”
Mặc Viên càng không ngừng giãy dụa, gông xiềng trói chặt cổ tay và cổ chân bị đã mài rách da anh ta, vết thương bắt đầu rỉ máu.
Dường như không biết đến điều đó, Mặc Viên chỉ bật cười, cười như không: “Cô cho rằng cô là ai, có tư cách gì sinh con cho tôi? Từ đầu đến cuối cô chỉ là một con cờ, giá trị của cô là để bảo vệ Điềm Điềm.”
Từng câu từng chữ của anh ta nghe nhẹ như mây trôi nhưng với Lý Nhã quả thật là nỗi đau như cắt vào tim. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Không phải!
Quả nhiên Tiểu Xuyên không phải là con của Mặc Viên.
Cô ấy đờ đẫn ôm Tiểu Xuyên, cuối cùng cười tự giễu: “Đúng như tôi đoán, tôi đã sớm nghĩ đến khả năng đó rồi. Nhưng mà... tôi cũng cảm ơn anh đã nói cho tôi biết, cho nên...”
Đôi mắt Lý Nhã sáng lên, lạnh lùng nhìn lướt qua Cẩm Điềm Điềm đang nằm dưới đất: “Tôi đúng là con cờ của anh, nhưng ‘Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền’, anh không hiểu sao?”
Đôi môi đỏ mọng của cô ấy mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Tuy không thể bù đắp cho thanh xuân đã mất của tôi nhưng không có nghĩa là anh không cần phải trả một cái giá thật đắt! Con của anh... à, sinh đôi đúng không, chúng chính là cái giá đắt nhất đấy!”
Dứt lời, Lý Nhã ôm Tiểu Xuyên xoay người theo đó đi đến chỗ Cẩm Điềm Điềm.
“Cô... Cô... Cô muốn làm gì?”
Bụng Cẩm Điềm Điềm thật sự đau thấu xương. Cô ta cảm nhận được giữa hai chân có một dòng nước ấm chảy ra, trong phòng bệnh bỗng chốc nồng mùi máu tươi.
Cô ta đưa tay quệt một cái rồi giơ lên. Bây giờ, cô ta mới nhìn thấy trên ngón tay trắng trẻo của mình nhuộm vết máu đỏ thẫm.
“Sao có... sao có thể như vậy? Máu... Chảy máu rồi...”
Từ khi Cẩm Điềm Điềm biết được mình mang thai thì cô ta vô cùng nâng niu đứa con trong bụng. Cô ta cẩn thận khắp mọi bề, thậm chí vì muốn giữ được con mà lúc cô ta bị thương cũng không chịu tiêm thuốc tê.
Ai ngờ được cô ta cẩn thận từng li từng tí như vậy nhưng cuối cùng không tránh khỏi sự bất công của số mệnh!
“Viên... Cứu em...”
Trên khóe mắt của Cẩm Điềm Điềm rơi xuống giọt nước mắt hối hận.
Cô ta muộn màng nhận ra vừa rồi mình không nên làm thế với Lý Nhã, không nên kích thích Lý Nhã, càng không nên lớn lối và ngang ngược trước mặt cô ta.
“Mộ Thiển... Thiển thiển...”
Cảm thấy Mặc Viên hoàn toàn không cứu được mình, Cẩm Điềm Điềm gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Mộ Thiển.
Cô ta nằm dưới đất, đôi mắt trông mong nhìn Mộ Thiển, sau đó đưa bàn tay nhuộm máu ra nói với Mộ Thiển: “Thiển Thiển... Dù gì chúng ta cũng từng là bạn thân với nhau, tôi cầu xin cô... Cứu tôi, cứu đứa con trong bụng tôi với, được không?!”
Mộ Thiển dựa vào khung cửa, vô cảm nhìn mọi diễn biến trong phòng bệnh, dù nhìn thấy người từng là bạn thân của mình đang nằm trên giường, đứa con trong bụng sống chết chưa rõ nhưng cô cũng chẳng mảy may xúc động.
“Bạn thân sao?”
Những lời này do Cẩm Điềm Điềm thốt ra quả là vô cùng châm chọc và chói tai.
Cô nhìn Cẩm Điềm Điềm với ánh mắt khinh thường: “Khi cô hạ độc Cảnh Thâm, sao cô không nhớ đến chúng ta là bạn thân của nhau? Lúc tôi sống không bằng chết, đau lòng muốn chết vì Cảnh Thâm, sao cô không nói chúng ta là bạn thân?”
Tình cảm giữa bạn thân rẻ mạt vậy cơ à.
Mộ Thiển đứng lên, nói một cách bâng quơ: “Đây là chuyện giữa các người, không liên quan gì đến tôi.”
Cô quay người đi ra ngoài, dường như không muốn can dự vào chuyện giữa Lý Nhã và Cẩm Điềm Điềm nữa.
Đóng cửa phòng bệnh lại, Mộ Thiển bình tĩnh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nghịch điện thoại di động trông như rất nhẹ nhõm và thoải mái, nhưng thật ra trong lòng đang đấu tranh trăm chiều.
Dù nói thế nào thì Cẩm Điềm Điềm cũng từng là bạn thân thiết nhất của cô.
Thế nhưng bây giờ Cẩm Điềm Điềm gặp phải nguy hiểm, cô lại khoanh tay đứng nhìn nên trong lòng khó tránh khỏi bị tra tấn.
Bên trong vang lên tiếng kêu rên không dứt, Mộ Thiển cau mày lại rồi đứng dậy bỏ đi.
Ban đầu lúc Mặc Cảnh Thâm muốn ra tay với Mặc Viên, Cẩm Điềm Điềm đã nhờ người đưa tin đến cho cô xin cô đến vùng duyên hải cứu cô ta.
Cô ta lợi dụng sự lương thiện của cô, lợi dụng sự yêu thích trẻ con của cô buộc cô đêm hôm khuya khoắt phải kéo lê cơ thể bệnh tật đi tìm Cẩm Điềm Điềm và cứu cô ta khỏi họng súng của Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển biết duyên phận giữa các cô đã hết nên cô không thẹn với lương tâm.
- -----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.