“Ừm… không sao, em không sao… uệ…”
Mộ Thiển vừa nói xong thì khi cô vừa nằm xuống giường lại bắt đầu nôn tiếp vào thùng rác.
“Uệ…”
Liên tục nôn mửa, bộ dạng của cô trông rất đau đớn.
Mặc Cảnh Thâm xoa lưng cho cô rồi đứng dậy rót cho cô một ly nước: “Tốt hơn chút nào chưa? Có muốn súc miệng chút không?”
“Em… uệ…”
Vừa nhổm dậy thì Mộ thiển lại nôn tiếp.
Lần này cô nôn mửa dữ dội, những thứ ô uế đó trực tiếp phun thẳng vào người của Mặc Cảnh Thâm.
“Ôiii…”
Mộ Thiển nôn một hồi sau đó vươn tay lấy nước trong tay Mặc Cảnh Thâm để súc miệng nhưng lúc này mắt cô tối sầm lại và lại ngất đi.
“Thiển à, Thiển? Em sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ ơi.”
Căng thẳng, hoảng hốt và sợ hãi!
Từng trải qua sự mất tích của Mộ Thiển, cũng từng trải qua vô số khó khăn và thăng trầm nhưng Mặc Cảnh Thâm đều không cảm thấy căng thẳng và hoang mang lo sợ giống như bây giờ.
Cả người anh trở nên hoảng loạn vì chuyện của Mộ Thiển.
“Thiển à, em đừng dọa anh, đừng dọa anh!”
Mặc Cảnh Thâm ôm lấy Mộ Thiển, người đàn ông yêu trước đây thích sạch sẽ và cũng mắc chứng rối loạn vệ sinh, bây giờ lại không ghét vết bẩn trên miệng của Mộ Thiển, anh ấy phủi tay áo và lau cho cô sau đó đặt cô nằm lại trên giường.
Sau đó anh ấy lao ra khỏi phòng bệnh và hét lên với bên ngoài: “Bác sĩ đâu?”
Sự tức giận và vội vàng trước nay chưa từng có.
Mặc Cảnh Thâm muốn bác sĩ đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725191/chuong-1030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.